Lam Tư Thần nở nụ cười sảng khoái,“Trở về vài ngày rồi nhưng em gặp được một cô gái rất thú vị,cho nên tới hôm nay mới nhớ tới vội gọi điện thoại cho anh……”
-_-|||
“Tiểu tử ngươi thật đúng là có lương tâm nha……” Lam Dạ Hiên lạnh lùng chế giễu:“Tiểu tử thúi chỉ biết ở bên ngoài ăn chơi lêu lổng, lại gặp được một yêu tinh cuốn lấy em? Lớn như rồi ít nhất nên quan tâm chuyện trong nhà một chút……”
Lam Tư Thần hắc hắc nở nụ cười một chút nói:“Trong nhà không phải có anh sao? Em chỉ phụ trách tiêu tiền giùm anh thôi……”
Lam Dạ Hiên thở dài một tiếng,“Chỉ mong vẫn như thế này thì tốt rồi,Tư Thần,lúc em không có ở đây trong nhà đã xảy ra một một chuyện giờ,người đàn bà kia mang theo Lam Dạ Ảnh trở lại……”
“Cái gì?!” Lam Tư Thần biến sắc, trực tiếp từ trên ghế nhảy dựng lên,“Chuyện này xảy ra khi nào?Bà ta trở về làm cái gì?!”
Ánh mắt Lam Dạ Hiên lo lắng nheo lại, khóe miệng lạnh lùng gợi lên cười,“Hiện tại tổng giám đốc Lam thị đã không phải của anh, sau này…… Có lẽ đều không có hai anh em chúng ta ……”
“Là ai quyết định? Ba ba đâu?Qúa đáng nha, đáng giận……” Lam Tư Thần cố giữ bình tĩnh không được, nhảy dựng lên muốn chạy trở về nói rõ lý lẽ với Lam Thiên.
Lam Dạ Hiên nhanh tay giữ chặt hắn, lạnh lùng nói:“Em đừng làm liều, mẹ bây giờ còn không biết em muốn làm mẹ tức chết sao?!”
Lam Tư Thần nghẹn cả bụng khí, nói:“Chẳng lẽ để mẹ con bọn họ làm tới sao? Không nên đem chúng ta đuổi ra có phải hay không?!”
Lam Dạ Hiên không nói lời nào, thật lâu sau, mới thản nhiên nói:“Ăn cơm trước, việc này anh từ từ sẽ lên kế hoạch……”
Lam Tư Thần tức giận đến nỗi thiếu chút nữa đẩy ngã đồ ăn trên bàn xuống.
……..
An Tiểu Mễ để đồ ăn xuống bàn hỏi Nguyễn Miên Miên,“Cậu với tổng giám đốc, hiện đang trong tình huống như thế nào?!”
Chà……
Sắc mặt Nguyễn Miên Miên lập tức đen xuống, khó chịu nói:“Đừng,ta buồn bực……”
“Làm sao vậy?!” An Tiểu Mễ cười như không cười, vẻ mặt không vui hẳn lên.
Nguyễn Miên Miên bất đắc dĩ nói:“Hắn là đại vương phúc hắc,mình bị hắn bày kế nên phải đi làm lại,cũng không biết hắn vì gây khó xử còn nói mình lớn tuổi……”
An Tiểu Mễ hắc hắc cười không ngừng,“Đàn ông đối con gái mê muội, Nguyễn Miên Miên chịu khó một chút đi mình thấy tổng giám đốc của cậu rất tuấn tú a……”
“Không phải hắn……” Nguyễn Miên Miên bất đắc dĩ nói:“Là một người khác……” Nói đến đây, vẻ mặt Nguyễn Miên Miên đầy nước mắt.