- Sếp, bên đó đang rất nguy hiểm nếu anh đi lại e rằng không đảm bảo đến sức khỏe của mình.
Tất cả mọi người khi nghe được lời nói đó của Hồng Diệp đều bất ngờ nhưng họ hiểu được sự lo lắng cho an nguy của Thắng Long. Anh ấy là người dẫn đầu cho cả đại đội nên việc lại gần như thế trong tình hình ngọn lửa vẫn đang bùng cháy như vậy không tốt chút nào nhưng Thắng Long khi nghe được lời đó liền chẳng những không quay người lại vẫn tiếp tục tiến lên phía trước và thốt lên câu nói khiến ai cũng ngây ngốc tại chỗ.
- Nếu một người trong đại đội tôi còn không bảo vệ được thì việc điều hành một tập thể là chuyện không cần thiết nữa rồi.
Thắng Long chạy thật nhanh về phía vụ nổ nhưng âm thanh anh vẫn văng vẳng trong tâm trí của họ:
- Đã lựa chọn nghề này thì bản thân còn cần đặt lên hàng đầu nữa không? Tôi nghĩ mọi người chắc hẳn cũng đã biết được câu trả lời.
Ngay khi anh ấy gần chạy đến phía nơi tôi đến thì tôi đã kịp thời chạy ra. Vừa chạy vừa thở hổn hển, cảm xúc hoang mang, lo sợ và dường như muốn gục ngã thể hiện rõ trên gương mặt của tôi và sự chịu đựng nảy giờ cho nỗi hoảng sợ ấy đã không kìm nén được nữa. Nó bộc phát ra bằng những giọt nước mắt.
Nói thật tôi không nghĩ bản thân sẽ rơi lệ nhưng tôi không thể nào cố trấn an bản thân vừa thoát khỏi cửa tử thần. Giây phút ranh giới ấy, tôi nghĩ mình đã...
Thấy sự xuất hiện của tôi tất cả mọi người đều ngạc nhiên và không thể tin được bản thân tôi có thể thoát ra an toàn được. Không kìm nén được sự vui mừng một cách may mắn ấy mọi người đều chạy lại chỗ tôi nhưng khi sắp nhào đến chúc mừng tôi thì Thắng Long lại lần nữa quát mạnh:
- Mọi người tránh ra hết!
Hành động đang sắp được thực hiện nhưng bất ngờ của âm thanh vang vọng cả núi rừng làm cho cả đám người không giữ vững được cân bằng mà đã ngã.
- Không được tụ tập vào lúc này, tất cả quay trở lại vị trí của mình nhanh lên vì nơi đây không còn an toàn nữa.
Nghe được lời nhắc nhở đấy, ai ai cũng nhanh chóng đi về chỗ của mình và tôi cũng từng bước tập tễnh đi về phía đó.
Vì sao lại bước đi lạ như vậy phải không? Đó là vì khúc tôi tránh đi đã vô tình đụng chân lên phần đá rất lớn và ngã mình xuống mặt đất, cú tiếp đất ấy rất đau và tôi có thể cảm nhận chân mình đang chảy máu rất nhiều nhưng tôi cũng phải cố lết đi, cố bước tiếp.
Vật vả đến vã mồ hôi thì bỗng cơ thể tôi bị nhấc lên. Sự việc diễn ra bất ngờ làm tôi chưa kịp định hình thì thấy bản thân rơi vào vòng tay của Thắng Long. Nhìn chằm chằm vào hạnh động đó tôi ngây ngốc đến chẳng nói được gì. Ú ớ mấy lời nhưng không thành thì anh ấy cũng bảo:
- Cô đang muốn dùng cái chân này để đi về chỗ tập trung thì bao giờ mới xong đây.
Lời nói chẳng có chút nhẹ nhàng, an ủi gì cả mà thay vào đó là sự cộc lốc đến mức tôi nghe xong ấm ức không biết làm gì.
Chẳng phải tôi muốn nó xảy ra đâu, tôi cũng đâu hy vọng sẽ làm trễ hẹn kế hoạch đâu này là tai nạn là một tai nạn xém mất mạng đó.
Rất muốn nói ra nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm nghị cùng với sức nóng từ vòng tay anh mang lại cho eo tôi khiến tôi rụt người im thinh thích.
Việc làm này, làm mọi người trong đại đội mồm chữ ô mắt mở to bởi khi nhìn xa xa họ thấy được thân hình nhỏ bé của tôi được bao bọc bên vòng tay to lớn đầy săn chắc của Thắng Long trông như anh hùng đang ra tay bảo vệ mỹ nhân vậy.
Những suy nghĩ đó là người chị Thiên Thư đã tự nghĩ ra và tâm sự lại với tôi. Đúng thật là, giờ phút hiểm nguy mà đầu chị ấy chỉ toàn chứa ngôn tình.
Đặt tôi trên vách đá, anh thông báo bên Hồng Diệp lấy dụng cụ sơ cứu và bắt tay vào xử lí vết thương cho tôi.
Đau lắm! Rát lắm! Nhức lắm!
Tôi thật sự rất muốn la lên và khóc thật to nhưng nhìn thấy nhiều người đang nhìn mình thì chỉ có nước cố gắng kìm chế lại.
- Đừng để vết thương đụng nước cũng như đừng ăn mấy thức ăn dễ để lại sẹo.
Nhìn lại vết thương mà đau lòng, chuyến này cái chân xinh đẹp, trắng mịn của tôi có lẽ phải có thêm những vết thẹo mất rồi. Đau trong lòng nhiều chút.
- Này thốt chống sẹo cô đừng lo này rất công dụng tôi nghĩ có lẽ sẽ trị được những vết thương ấy giúp nó không để lại sẹo.
Nghe Hồng Diệp lên tiếng quan tâm tôi ngước lên nhìn và nở nụ cười cho sự ấm áp này.
Thật lòng, lúc tôi ẩn mình để tránh bom tôi nghe được lời nói của chị Hồng Diệp mà đau lòng. Tôi biết một con sâu không thể làm sầu nồi canh nhưng cái cảm giác cô đơn, tủi thân cứ ập đến và trong lúc nguy hiểm như vậy việc hờn giận cũng tăng lên.
Tuy vậy, lý trí tôi thật sự thắng lại cảm xúc đang bộc phát trong mình và khi chị làm việc quan tâm này làm tôi không còn cảm giác buồn sầu mà cười tươi với chị.
- Sự việc hôm nay quá nguy hiểm và dường như đã có người biết về kế hoạch của chúng ta nên việc hành động phải thật nhanh lên. Tôi nghĩ chỗ này đã không còn an toàn nữa, nên chiều tối hôm nay phải đến được Laosan một cách nhanh nhất. Đó là việc mà chúng ta phải làm ngay lúc này.
Nói xong anh nhìn về phía tôi và đặc biệt là đôi chân của tôi.
Tôi ngay lập tức hiểu ra vấn đề.
- Tôi có thể đi được thưa sếp. Đảm bảo sẽ không làm ảnh hưởng đến tiến độ của đại đội.
Không biết lúc này tôi lấy được sự can đảm ở đâu mà dám chắc bản thân như vậy. Dù biết, vụ việc hồi nảy vẫn còn khiến tay chân tôi run rẩy nhưng tôi không được bộc lộ ra bởi tôi không muốn họ lo lắng.
Những người ở đây, khi nghe tôi bảo thế đã chủ động lên tiếng giúp đỡ cho tôi. Tiểu Duy cũng hân hoan lên tiếng:
- Bạch Y đừng lo tôi sẽ cõng cậu đi cùng.
...
Rất nhiều sự quan tâm đấy làm tôi không biết nói như nào cả. Tôi đã có thể cảm nhận được tinh thần đoàn kết, sự quan tâm giữa người với người ở những lúc khổ cực, gian truân như vậy.
- Được rồi! Việc của Bạch Y mọi người không cần lo sẽ có phương tiện hỗ trợ.
...........
- Phải nói việc lần này cứ nghĩ đơn giản nhưng khó vô cùng. Tớ không nghĩ nó lại hóc búa như vậy.
Tuấn Vỹ vừa đưa sấp tài liệu cho Bắc Phàm vừa nói với giọng điệu mệt mỏi.
Có vẻ mấy hôm nay anh ta đã phải dành công tìm kiếm cũng như mọi được những vấn đề liên quan đến chuyện mà Bắc Phàm nhờ cậy. Mệt đến nỗi, nhìn dáng vẻ đầu bù tóc rối đó đã rủ bỏ đi hình tượng một chàng bad boy chính hiệu mà ra dáng thư sinh như những thanh niên mới bước vào đời vậy.
- Trong đấy có rất nhiều nhưng vẫn không đủ, có rất nhiều người tớ vẫn không tìm được tung tích về họ. Tớ nghĩ lần này họ đã có sự chuẩn bị rất kĩ lưỡng. À còn nữa,...
Chưa kịp nói hết thì hành động giơ tay lên miệng nhằm ra hiệu cho Tuấn Vỹ im lặng đã chặn lại những điều anh muốn nói.
- Cậu nói gì?
Tiếng nói lớn của Bắc Phàm dường như không kìm được cảm xúc của mình đã khiến Tuấn Vỹ đứng đó giật mình và thắc mắc về cuộc gọi mà Bắc Phàm đang nghe.