Biên dịch: Xoài
Chỉnh sửa: Yên Hy (09/10/2023)
Khi Thẩm Ngôn nhìn thấy tin nhắn có chút giật mình, đang định trả lời thì Thiệu Tinh Lan lập tức đi tới với nụ cười ngọt ngào, giọng nói trong sáng không giấu được sự phấn khích.
"Anh trai Thẩm Ngôn, hôm nay tiểu đội của chúng ta lại đứng hạng nhất, điểm cao nhất lại còn có điểm thêm, thật đáng ăn mừng á, anh thấy thế nào?"
"Phải ăn mừng vì chúng ta là cộng sự tốt nhất trong số các tân sinh. Lần đầu tiên làm việc cùng nhau đã ăn ý đến như vậy——"
Vừa nói chuyện, họ vừa bước ra khỏi tòa nhà thí nghiệm, thiếu niên liếc mắt liền nhìn thấy Hạ Lăng và Lục Vân Thiên đứng cách đó không xa, cả người tản ra khí lạnh, đôi mắt màu hổ phách nhanh chóng hiện lên một mạt ý cười.
Không sai, y chính là cố ý.
Hơn nữa y dám khẳng định đối phương cũng nghe được.
Lúc này, phần lớn tân sinh vẫn đang lau chùi bụi bẩn trên người, tiến hành khử trùng trong phòng thí nghiệm, lối vào khu thí nghiệm vắng tanh, khiến âm thanh vang vọng trong không gian càng rõ ràng hơn.
Ánh mắt Thiệu Tinh Lan lạnh lùng nhìn hai Alpha kia, cho dù mối quan hệ giữa ba người có ra sao, y cũng sẽ không bao giờ chắp tay nhường lại anh trai Thẩm Ngôn.
Đối diện.
Mái tóc vàng lóa mắt của Lục Vân Thiên đã được tạo hình tỉ mỉ, lễ phục định chế cao cấp phác họa lên thân hình cao lớn của Alpha, đường cong cơ bắp rắn chắc ẩn hiện dưới lớp vải, nút áo kim cương lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Mỗi lần ra sân, anh đều ăn mặc thật quyến rũ, cố gắng tạo ấn tượng hoàn hảo với người trong lòng.
Nhưng mà, sắc mặt anh hiện tại cực kỳ khó coi, đôi mắt hoa đào quyến rũ thường ngày một mảnh băng giá, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên gần như muốn xuyên thủng người ta.
Người sau không chút khách khí mà nhìn lại, giữa hai vị Alpha đỉnh cấp giằng co đối kháng, không khí chung quanh chợt giảm xuống vài độ.
Lục Vân Thiên sải bước tiến về phía trước, thân hình cao lớn mạnh mẽ đứng ở bên trái ngăn cách hai người, lúc này, chiều cao 1m90 của anh phát huy hết ưu thế, gần như che khuất hoàn toàn tầm nhìn của Thiệu Tinh Lan.
Anh nhìn Omega bằng đôi mắt sáng ngời, giọng nói càng trầm êm dịu hơn, tao nhã như tiếng đàn cello.
"Ngôn Ngôn, buổi trưa chúng ta cùng nhau dùng bữa nhé? Anh đã nhờ đầu bếp đặc biệt chuẩn bị món cua hoàng đế được vận chuyển từ ngôi sao Balle đến. Hiện tại đang đúng mùa."
"Buổi trưa không đủ thời gian." Một giọng nói lạnh lùng cắt ngang.
Đồ tác chiến màu trắng của Hạ Lăng không tì vết, khiến cho phong thái của hắn càng trở nên lạnh nhạt lãnh đạm, giọng nói lạnh lùng như mang theo băng tuyết: "Buổi chiều còn có lớp."
Lục Vân Thiên lập tức cau mày, anh muốn giải thích, anh có thể tự mình hỗ trợ cậu luyện thân thủ nhưng lại bị đối phương đoạt lời trước.
"Em muốn cùng tôi trở về không?" Làm lơ ánh mắt thù địch của hai người còn lại, Hạ Lăng đứng trước mặt Omega, đôi mắt xanh nhìn chằm chằm vào cậu, đôi môi mỏng mím chặt, chờ đợi câu trả lời của đối phương.
Hai người còn lại cũng đưa ánh mắt khẩn trương nóng rực nhìn Thẩm Ngôn, những ngón tay mảnh khảnh nắm chặt hai bên, nhất thời không ai lên tiếng, bầu không khí yên tĩnh đến lạ thường.
Sẽ không sao nếu trước đây cậu không nhận ra điều đó, nhưng giờ cậu đã biết, Thẩm Ngôn không khỏi cảm thấy kì lạ trong lòng.
May mắn cậu cũng đã quen với ánh mắt người khác, mới không đến nỗi rơi vào hoàn cảnh xấu hổ.
Tuy rằng không muốn tổn thương ai cả, nhưng mà ——
Lông mi cong cong như cánh bướm của Omega khẽ run lên, sau nửa tháng kiểm tra xác nhận, cậu đã có lựa chọn.
Cậu cũng không muốn chậm trễ những người khác.
Thẩm Ngôn ngước mắt lên, tận lực bỏ qua hai ánh mắt sắc bén như dao còn lại, cười nhẹ với Hạ Lăng, "Được, chúng ta đi cùng nhau."
"Cảm ơn lời mời của mọi người, là bạn tốt, về sau còn có rất nhiều cơ hội."
Cậu nhìn Lục Vân Thiên và Thiệu Tinh Lan, cố ý dừng lại ở hai chữ bạn tốt, khéo léo bày tỏ thái độ.
Rồi sau đó, cậu bước lên R-S màu xám bạc trong thần sắc ảm đạm của hai alpha, hóa thành một đạo ánh sáng chớp mắt đã không thấy đâu.
Thẳng đến nhìn không thấy thân ảnh đối phương nữa, Lục Vân Thiên mới từ trong túi lấy ra bật lửa, cụp mắt dựa vào trên vách tường, trong đầu không ngừng nghĩ lại lời Thẩm Ngôn nói.
Lễ phục định chế cao cấp giá trị trăm vạn bị động tác tùy ý của anh làm nhăn, anh cũng lười quan tâm.
Vốn để mặc cho người mình thích, nhưng vì người kia không nhìn thì quần áo này cũng chẳng còn tác dụng gì.
Lục Vân Thiên rũ mắt xuống, nhìn đầu ngón tay đốt lên ngọn lửa, thầm nghĩ: Cậu có biết không?
Lại nghĩ đến trong khoảng thời gian này Omega thường hay lảng tránh anh, hẳn đã biết.
Cho nên, đây là từ chối... Sao?
Đáp án cũng là có.
Alpha chật vật mà ho khan vài tiếng, cảm giác khói thuốc tiến vào buồng phổi chặn lại khí quản, khiến anh khó chịu đến không thở nổi.
Anh nhìn thiếu niên bên cạnh, đôi mắt đỏ hoe, giống như một chú chó con bị bỏ rơi, không biết có phải do có chung tinh thần lực hay không, nhưng dường như anh có thể cảm nhận được sự đau lòng và mất mát của đối phương.
Lục Vân Thiên bỗng dưng cười thành tiếng, hàm răng dùng một chút lực cắn thuốc lá thành hai đoạn, tùy tay ném vào thùng rác cạnh.
Alpha phủ bỏ mảnh vụn ở lòng bàn tay, trong lòng tự giễu mà nghĩ, anh có phải hay nên cảm tạ việc bản thân cùng Hạ Lăng là một người?
Một khi đã như vậy, vậy thì cậy góc tường của bản thân cũng không sao nhỉ.
Dù sao thì kết quả cuối cùng cũng đều giống nhau.
A, khiến cho anh từ bỏ sao, tuyệt đối không thể.
*
Lúc này trong lòng Thẩm Ngôn cũng không bình tĩnh được.
Cậu ngồi ở ghế phụ, nhìn khung cảnh mờ ảo ngoài cửa sổ bằng đôi mắt tím xinh đẹp, trong đầu suy nghĩ rất nhiều.
Thẩm Ngôn rất ít chú ý đến suy nghĩ của người khác.
Rốt cuộc thì cuộc sống của cậu trừ bỏ huấn luyện thì chính là chiến đấu, cho dù người khác đối với cậu có thích, sùng bái, ái mộ hay vân vân, thì cũng không liên quan đến cậu.
Cậu chưa bao giờ để ý.
Chẳng qua, Lục Vân Thiên với Thiệu Tinh Lan thì khác.
Quá khứ từng chút một hiện lên trong đầu, cậu có thể cảm nhận được hai người họ đều thích quý mến cậu.
Hy vọng lời từ chối uyển chuyển của mình sẽ không làm tổn thương lòng tự trọng của Alpha đỉnh cấp như bọn họ.
Alpha đỉnh cấp......
Khuôn mặt của ba người đang đối đầu nhau đột nhiên hiện lên trước mắt Thẩm Ngôn, cậu hắn ngẩn ngơ giây lát rồi chợt hiểu ra điều gì đó.
Có lẽ mối quan hệ như nước với lửa giữa các alpha đỉnh cấp không chỉ là do lòng tự tôn kiêu ngạo mà còn do bọn họ là tình địch?
Mắt tím không khỏi chớp chớp.
Cậu nghĩ tới việc Thiệu Tinh Lan chủ động khiêu chiến Hạ Lăng trong cuộc thi trao đổi sinh viên năm nhất, hai người đánh đến người chết ta sống; trong lớp cận chiến, trận chiến giữa Lục Vân Thiên và Thiệu Tinh Lan, người sau trực tiếp bị đánh hôn mê bất tỉnh.
Ngoài ra còn có những đoạn hội thoại kỳ lạ khi ba R-S tập hợp lại cùng lúc để tự mình lựa chọn và không khí căng thẳng sau mỗi lần gặp nhau.
Hết thảy đều chứng minh cho phỏng đoán của cậu.
Cậu đã xem qua video của cuộc thi cơ giáp năm trước, Hạ Lăng không hề tỏ ra thù địch rõ ràng khi thi đấu với cấp S của các trường quân sự khác. Hắn hung tàn hơn nhiều so với cuộc thi trao đổi tân sinh, thậm chí còn sử dụng tuyệt kĩ tay trái của bản thân.
Lúc ấy cậu còn cảm thấy khó hiểu.
Hóa ra ——
Thẩm Ngôn nhịn không được nhìn Alpha ở vị trí điều khiển một cái.
Cậu thật sự khó có thể tưởng tượng rằng đóa hoa cao lãnh trước nay luôn giữ bình tĩnh lại có thể ra tay như vậy.
Hoàn toàn không hợp với khí chất của hắn.
Thanh niên cảm thấy thế giới quan của mình lại được đổi mới.
Hạ Lăng ân cần, từ lúc lên xe cũng không nói nhiều, đồ tác chiến trắng vạch ra đường eo thẳng tắp, đôi mày lạnh lùng nhìn thẳng về phía trước, đầu ngón tay thon dài thao tác trên bàn điều khiển, nhìn qua có vẻ đặc biệt chăm chú.
Nhưng khi Omega nhìn qua, môi mỏng của hắn không kìm được mà nhếch lên, gần như gấp không chờ nổi mà chuyển xe sang hình thức lái tự động, nghiêng người nhìn đối phương.
Đôi mắt xanh vốn luôn điềm tĩnh nhìn qua, giống như mặt hồ đóng băng vỡ thành từng mảnh, có những gợn sóng nhỏ, niềm vui ẩn dưới đáy mắt khó có thể che giấu.
Mặc dù hắn không chắc câu nói đó có nghĩa là điều hắn hiểu hay không, nhưng Hạ Lăng biết rằng sức nặng của hắn trong tâm trí đối phương hiện tại đứng đầu.
Như vậy đã đủ rồi.
Tốc độ R-S rất nhanh, đã đến trước cửa ký túc xá nhưng hai người nhìn nhau, đều không bước xuống.
Thẩm Ngôn suy nghĩ: "Đàn anh Hạ Lăng, tôi có vấn đề muốn hỏi anh."
"Ừ, em hỏi đi."
"Trong trận đấu trao đổi tân sinh, vì sao anh và Thiệu Tinh Lan lại đánh nhau kịch liệt như vậy? Anh nên biết, nếu không kịp thời ngăn cản, sẽ có nguy cơ bạo động tinh thần lực."
Hạ Lăng cụp mắt, quai hàm căng chặt, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: "...Tôi không thích y quấn lấy em."
Thanh niên giật mình, không nghĩ tới hắn thẳng thắn thừa nhận như thế.
Alpha cầm bàn tay của Omega đang đặt trên đầu gối, ngón tay khớp xương rõ ràng cường thế mà chen vào khe hở trong những ngón tay của đối phương, sau đó từng chút từng chút siết chặt, biến thành tư thế mười ngón tay đan lấy nhau, không lưu một chút khe hở.
Dụ.c vọng chiếm hữu của Alpha đỉnh cấp được bộc lộ một cách trầ/n trụi không thể nghi ngờ.
"Xin lỗi, tôi kiềm chế không được." Hạ Lăng nhắm mắt, giọng nói có chút buồn bã: "Em có cảm thấy... Thất vọng không?"
Thất vọng vì bản thân không như những gì đã tưởng tượng.
Cao lãnh cấm dục cùng lắm chỉ là vẻ bề ngoài, đối với người mình thích, lòng chiếm hữu, ghen tị của hắn mạnh hơn so với bất kỳ ai.
Ngoài ra còn có những suy nghĩ và giấc mơ đẹp đẽ không thể diễn tả bằng lời, tất cả đều là dụ.c vọng hướng đến Omega.
Hắn không thể khắc chế.
Cũng không muốn khắc chế.
"Sẽ không." Thẩm Ngôn trả lời không chút do dự.
Chỉ là có điểm ngoài ý muốn mà thôi.
Hơn nữa, cậu dường như có thể lý giải loại cảm giác này.
Giống như lần trước khi đi ngang qua cổng trường, cậu nhìn thấy các món quà khác nhau do các omega tặng cho Hạ Lăng ở bên kia đường, chất đầy trong tủ đựng đồ của hắn, trong lòng cậu cũng cảm thấy khó chịu.
Nhưng thanh niên hoàn toàn không để ý rằng quà tặng mình nhận được cũng không kém gì quà của đối phương, một chiếc tủ to gấp đôi như vậy cũng không nhét đủ.
"Đi thôi, chúng ta đi ăn trước đi." Thẩm Ngôn thoát khỏi hồi ức, mỉm cười với hắn.
Buổi trưa thời gian khá eo hẹp, không phải lúc thích hợp để nói chuyện, có thể đợi đến tối lại nói.
*
Ngay khi thời khóa biểu mới được công bố, diễn đàn đã dậy sóng.
Tất cả mọi người đều thảo luận việc thượng tướng Phó Tắc Tuyên sẽ đến.
Đó là một trong mười vị tướng đứng đầu đế quốc, là nhân vật chỉ có thể thấy trong sách giáo khoa hoặc tài liệu video, cấp bậc của anh ta chỉ đứng sau ba vị nguyên soái của đế quốc, ngang hàng với Hiệu trưởng Hạ rất được kính trọng.
Một người như vậy lại đến giảng dạy tại Học viện Quân sự Đế quốc, các quân giáo sinh nhận được tin này đều vô cùng phấn khởi.
Đặc biệt là các tân sinh, tuy rằng hiểu bản thân chỉ là người dự thính* nhưng lại thầm thề trong lòng rằng phải lắng nghe thật kỹ và cố gắng để lại ấn tượng tốt trước mặt đại tướng
(*người dự thính: người tham gia buổi học, tham gia lắng nghe)
Không cần phải được gọi tên, chỉ cần xoát tồn tại là được.
Bởi theo một số đại diện quân đội, thượng tướng Phó Tắc Uyên vẫn chưa xuất ngũ.
Chỉ vì trước đó bị trọng thương nên được quân đội cho phép nghỉ phép một năm trong thời gian hồi phục, sau một năm sẽ trở lại quân khu nòng cốt với chức vụ cấp bậc như cũ.
Tin tức này quả thực khiến cho các học viên quân sự phấn khởi.
Đặc biệt là trong số các học viên ban tinh anh năm ba và năm bốn, ngoại trừ Hạ Lăng, con trai duy nhất của nguyên soái, không ai không muốn gia nhập hai mươi quân đoàn hàng đầu của quân khu lõi, lực lượng tinh nhuệ nhất trong toàn bộ Đế Quốc!
Nếu là có thể gia nhập quân đoàn tám, tiền đồ tức khắc sáng lạn.
Quân giáo sinh các lớp thường một lần nữa cảm nhận được khoảng cách giữa họ và lớp tinh anh, không chỉ có sự khác biệt rõ ràng về độ chuyên sâu và trình độ của các khóa học mà còn có rất nhiều tài nguyên lẫn con đường mà họ không thể tiếp cận.
Sau lần này, tin tưởng là danh ngạch của lớp tinh anh sẽ được cạnh tranh ngày càng khốc liệt hơn.
Nhà trường cũng rất coi trọng việc này, đã bố trí nguyên một buổi chiều để tướng quân biểu diễn, đồng thời tăng gấp đôi số lượng trợ giảng so với thường lệ để phối hợp sắp xếp các phương án trong khóa học.
Chiều hôm đó, ngoại trừ một số học viên đi làm nhiệm vụ, toàn bộ 346 học sinh lớp tinh anh còn lại từ năm nhất đến năm tư đều đến lớp sớm, ai nấy đều hăng hái như được tiêm máu gà.
Bốn trợ giảng cũng rất lo lắng, họ đã kiểm tra trước các dụng cụ và thiết bị khác nhau, bao gồm độ sạch sẽ của lớp học, ánh sáng, v.v. Họ dường như còn lo lắng hơn cả học sinh.
Đây cũng là chuyện bình thường.
Cấp bậc quân hàm nghiêm ngặt, trợ giảng phần lớn đều là sĩ quan bốn sao, khi đối mặt với cấp bậc quân hàm cao hơn mình rất nhiều, sự kính sợ của bọn họ còn cao hơn nhiều so với những thanh niên hai mươi tuổi chưa trải sự đời.
Thẩm Ngôn đến rất sớm, nửa tiếng trước giờ học buổi chiều.
Nhưng dù vậy cũng không thể so sánh với một nhóm đàn anh đến sớm để chiếm chỗ bằng dung dịch dinh dưỡng.
Thời điểm cậu cùng Hạ Lăng cùng nhau đi vào phòng học, không hề bất ngờ mà thu hút phần lớn ánh mắt.
Không ít Alpha trong lòng chua xót, lại không thể không thừa nhận hai người đứng chung một chỗ xác thật rất xứng đôi.
Dáng người Omega mảnh khảnh, bộ quân phục màu trắng gần như phác họa ra vòng eo nhỏ nhắn cùng đôi chân thon dài.
Dưới mái tóc bồng bềnh, một đôi mắt tím đẹp hơn cả những viên ngọc sáng chói nhất, làn da trắng như ngọc, ngũ quan thanh tú, đẹp như mỹ nhân bước ra từ tranh vẽ.
Mà Alpha vóc người cao lớn đĩnh bạt, nút áo được thắt cẩn thận đến tận nút trên cùng, tóc bạc được vén sau tai để lộ khuôn mặt lập thể tuấn mỹ, khí chất thanh lãnh trác tuyệt, thể hiện đầy đủ khí thế của một alpha hàng đầu.
Một người là ánh sáng Omega, một người là át chủ bài của học viện Đế Quốc, cả hai đều có ngoại hình và địa vị ngang nhau. Quan trọng hơn nữa, giữa họ có một bầu không khí mà không ai khác có thể xen vào được.
"Đàn em Thẩm Ngôn, thật là trùng hợp....."
Có người không hề bỏ cuộc mà tiến lại gần, trước khi đến gần, đã cảm nhận được mùi lạnh lẽo của gỗ thông trộn lẫn với mùi băng tuyết, khi bắt gặp ánh mắt không chút ấm áp của Hạ Lăng, sắc mặt anh ta biến đổi, nhanh chóng lùi lại.
Dưới sự cảnh báo của pheromone Hương Gỗ Mùa Đông, các đàn anh chỉ có thể ngắm nhìn đàn em omega xinh đẹp một lúc nhưng không ai dám làm phiền.
Năm hàng đầu tiên đông quá nên hai người ngồi cùng nhau ở hàng thứ sáu.
Hạ Lăng cụp mắt xuống, ánh mắt quét qua mặt bàn và thiết bị sạch sẽ từng cái một rồi mới thả lỏng không chút dấu vết.
Xem ra lần này xác thật rất được coi trọng.
Thiệu Tinh Lan vừa mới đến trước lớp, hốc mắt vẫn còn hồng hồng, vết đỏ ở khóe mắt vẫn chưa phai đi.
Y ngồi một mình ở hàng ghế sau, đôi mắt màu hổ phách đầy mất mát, giống như một chú chó con tội nghiệp bị bỏ rơi.
Rất nhanh, Quang Não của Thẩm Ngôn đã nhận được tin nhắn của đối phương.
Thiệu Tinh Lan:【Anh trai Thẩm Ngôn, buổi trưa em chưa ăn gì, bây giờ đói quá.】
【Anh có mang theo dịch dinh dưỡng không? Cho em một ống nhé?】
Dinh dưỡng dịch? Cậu có mang theo.
Thẩm Ngôn vừa muốn trả lời thì đầu ngón tay đã bị Hạ Lăng nắm lấy.
Lông mi dài của Alpha hơi cụp xuống, che đi vẻ lạnh lùng trong mắt: "Để tôi."
Danh Sách Chương: