• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

images.php

Bận rộn thêm một thời gian, cuối cùng đã bước vào tuần nghỉ lễ Quốc Khánh ngắn ngủi. Vu Duyệt ngồi trên giường gặm bánh mì nhìn đám Hà Miên cặm cụi dọn hành lí về quê, cười khúc khích. Hà Miên bực mình chửi đổng:
-Ngược chó độc thân tụi này vui lắm sao. Có giỏi thì lại đây giúp bà dọn đồ đi.
Vu Duyệt lờ đi, cầm điện thoại lên nhắn tin cho Ngụy Trì Vũ.
"Anh chuẩn bị đồ xong chưa?"
Rất nhanh đã có hồi âm.
"Xong rồi. Lát nữa anh qua đón em đi ăn tối còn lên máy bay nhé?"
Vu Duyệt cười híp mắt. "Tuân lệnh".
Ngụy Trì Vũ nhìn tin nhắn đến, bất đắc dĩ cười cười, đặt điện thoại xuống, anh cầm hai tấm vé đến tận Canada mà thầm thở dài.
Bây giờ là mùa thu, là mùa lá phong đổi màu, ý kiến này cô nghĩ không hề tệ,giấy tờ, visa hai người cũng đã có đầy đủ, chỉ là vấn đề thời gian, đi về chỉ vỏn vẹn trong 1 tuần ngắn ngủi, anh thì không, chỉ sợ Tiểu Vu của anh không thích nghi được thời tiết bên đó, dễ bị ốm.
Nhưng Vu Duyệt nào đâu nghĩ được xa như anh, lúc này cô chỉ biết ngồi rung đùi, chịu sự "chỉ trích" của đám bạn cùng phòng một lúc rồi vào phòng tắm thay một bộ váy dài đến đầu gối cực kì thoải mái, xách chiếc vali nhỏ gọn ra trước cửa rồi tiếp tục gặm bánh mì.
Chuyến bay của hai người cất cánh vào khoảng 10h tối và sẽ hạ cánh vào khoảng 9h sáng ngày hôm sau.
Lúc 6h, Ngụy Trì Vũ lên tận kí túc xá xách hành lí xuống, bỏ vào cốp xe rồi chở cô đến một nhà hàng sang trọng gần sân bay ăn tối. Lúc hai người từ nhà hàng đi ra đã là 8h tối, còn hơn 1 tiếng rưỡi nữa mới đến giờ lên máy bay, Vu Duyệt ngồi ở hàng ghế chờ, dựa vào vai anh ngủ thiếp đi.
Ngụy Trì Vũ nhìn cô, dịu dàng gạt tóc mai loà xoà trước trán cô ra sau tai, một tay nắm lấy tay cô, tay còn lại cầm điện thoại xem tin tức về kinh tế.
Khoảng 9h45ph, anh đánh thức Vu Duyệt, tiến hành nhập cảnh. Lúc hai người ngồi lên máy bay, Vu Duyệt vẫn đang mơ màng đeo khẩu trang, Ngụy Trì Vũ ngồi bên cạnh chăm chú cài đai an toàn cho cô, vỗ nhẹ má Vu Duyệt,
"Tiểu Vu, mau tỉnh lại nếu không em sẽ say máy bay đó."
Vu Duyệt ngáp một cái"dạ" một tiếng rồi ngồi thẳng người. Cất cánh xong không lâu cô lại thiếp đi. Ngụy Trì Vũ gọi thêm chăn đắp lên người cô, nghiêng đầu thơm nhẹ lên trán chúc cô ngủ ngon .
Máy bay bay liên tục suốt 12 tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đã hạ cánh tại sân bay quốc tế Toronto, một tỉnh lị thuộc phía nam tỉnh bang Ontario, Canada. Sau mấy ngày tìm kiếm thì Vu Duyệt đã xác định điểm đi chơi là công viên Algonquin với mục đích ngắm lá phong vào mùa thu.
Dù đi du lịch nước ngoài có khá nhiều thủ tục nhưng Ngụy Trì Vũ đã dành ra một ngày để giải quyết hết.
Canada vào mùa thu hơi se lạnh, cái lạnh hoàn toàn khác vào mia thu ở Trung Quốc, dễ chịu thấm vào da thịt cũng may lúc ở trên máy bay, Ngụy Trì Vũ đã bắt cô mặc thêm áo khoác.
Bước ra khỏi sân bay, Vu Duyệt có chút mệt mỏi, Ngụy Trì Vũ liền dẫn cô vào một khách sạn gần đó gọi một phòng, trong lúc lễ tân dẫn đường đi, Vu Duyệt trong lòng anh lười biếng ngáp một cái, anh nhỏ giọng nói,
"Lát nữa ăn trưa rồi ngày mai mình xuất phát nhé."
Vu Duyệt "dạ" một tiếng nép vào lòng anh. Hành lang khách sạn 5 sao sang trạng, im lặng chỉ nghe tiếng bước chân của họ, đến phòng lớn cuối hành lang, lễ tân lễ phép giao lại chìa khoá cho anh rồi rời khỏi.
Ngụy Trì Vũ mở cửa phòng để Vu Duyệt vào trước, còn mình kéo hai chiếc vali của anh và cô vào sau.
Căn phòng nằm ở tầng 45, hướng về phía trung tâm nội thành sầm uất, lúc này đã là 12h trưa nhưng rèm cửa kéo kín che hết ánh nắng bên ngoài, Vu Duyệt vừa vào liền nằm bệt lên sofa mềm mại, nhắm mắt lười biếng không muốn động tay chân.
Ngồi trên máy bay suốt 12 tiếng liên tục khiến tay chân cô nhức mỏi, chưa kịp thích nghi với trọng lực dưới đất. Ngụy Trì Vũ đặt hai chiếc vali giữa phòng khách, nhìn cô một lát, bật cười,
"Chừa chưa? Ai bảo em đi xa thế này."
Vu Duyệt rên hừ hừ, không muốn cãi với anh, lí nhí trong miệng,
"Mai anh sẽ biết có ngồi cả trăm tiếng máy bay đến đây cũng không hối hận."
Ngụy Trì Vũ nhìn qua phòng khách sạn một lần. Một phòng ngủ lớn, phòng khách rộng rãi xa hoa, phòng bếp chỉ sạch sẽ, đầy đủ, tiện nghi.
Dù sao cũng chỉ ở lại một đêm, anh chỉ dũ lại ga giường lớn rộng 2 mét, kéo rèm cửa sổ ra, ngay lập tức, anh nắng dìu dịu của mùa thu Canada tràn vào khắp căn phòng, Vu Duyệt nằm trên ghế nheo mắt thở dài,
"Thoải mái thật."
Ngụy Trì Vũ nhìn bộ dạng như con mèo lười của cô, đến ngồi bên cạnh, vuốt vuốt tóc cô,
"Em vào tắm đi, anh gọi cơm rồi ra ăn, ăn xong ngủ tiếp, được không nào?"
Vu Duyệt "ừm" một tiếng, cảm thấy cũng không thể để anh chăm sóc nhiều việc như thế được, bèn đứng dậy, ôm mặt hôn chụt lên môi anh, tiện thể mút mát vài lần mới buông ra, đến mở vali lấu đồ và bàn chải đánh răng đi vào nhà tắm.
Một lát sau tiếng nước chảy vang lên, Ngụy Trì Vũ cũng đã đặt xong thức ăn, đang ngồi im lặng trên sofa lướt xem vài thông tin ở công viên Algonquin.
Vì đang là mùa thu nên tiết thời cực kì dễ chịu, lá phong đã chuyển màu đỏ rực khắp núi rừng, từ đây đi đến đó mất khoảng 3 tiếng đi xe, Vu Duyệt nói thích cảm giác mới ngủ dậy nhìn qua cửa sổ đã thấy lá phong đỏ rực khắp đất trời, vì vậy, anh quyết định gọi xe đến lúc 3h sáng, trên xe sẽ để cô ngủ một giấc, lúc đến nơi đã là 6h, lúc đó không khí đặc biệt trong lành, đặc biệt dễ chịu.
"Cạch" một tiếng, cửa phòng tắm mở ra, Vu Duyệt mặc chiếc váy satanh mỏng màu vàng nhạt, vừa đi vừa lau tóc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK