"Ai làm?"
Vu Duyệt cũng không thật sự muốn giấu anh đến thế, anh đã biết rồi cô cũng sẽ không nói dối.
Sau khi nghe lại mọi chuyện, Nguỵ Trì Vũ chỉ hận không thể ngay lập tức về nhà làm rõ một phen.
Nhưng Vu Duyệt ngăn anh lại, hiện tại ấn tượng của cô trong lòng mẹ anh đã xấu đến cực độ, không thể để mọi chuyện tiếp tục xấu đi nữa.
Cô ôm thắt lưng anh, để mặc anh hôn lên khắp những nơi bị đau trên khuôn mặt cô,
"Không sao đâu, ngày mai sẽ hết đau. Cũng tại em nói chuyện không lễ phép khiến mẹ anh tức giận thôi."
Nguỵ Trì Vũ một tay ôm má cô, đôi mắt hằn lên từng tia máu, anh đang cố gắng kiềm chế.
Cô gái nhỏ mà anh nâng niu như bảo bối lại bị chính mẹ của anh đánh ra nông nỗi này.
Từ khi hình thành ý thức, Nguỵ Trì Vũ đã luôn sống với ông bà nội, đi học từ khi còn nhỏ đến cấp ba anh đều học tại thị trấn nhỏ ấy.
Mà mẹ anh, sau khi sinh anh ra thì bỏ nhà đi vì tập đoàn gia đình lúc đó đang lao đao, nguy cơ phá sản. Gần mười năm sau mới trở về, đến cả một chút hơi ấm của người mẹ anh đều không cảm nhận được.
Vậy mà bây giờ, cả đời anh chỉ yêu một cô gái, bà lại ra tay tìm cách chia sẽ, còn đánh cô.
Anh cúi đầu nhìn Vu Duyệt trong lòng vì buồn ngủ mà ngáp một cái, anh hôn nhẹ lên trán cô rồi đặt cô xuống giường, đắp chăn cho cô,
"Ngủ tiếp đi em, ngày mai anh sẽ đi mua thuốc cho em."
Vu Duyệt lim dim gật đầu, mơ màng thiếp đi.
Nguỵ Trì Vũ nằm bên cạnh, vuốt tóc cô, dựa vào đầu giường bật điện thoại.
Nhắn tới "mẹ", "Mẹ đánh cô ấy?"
Lúc này đã là gần ba giờ sáng, Trần Mạn Thanh hình như không ngủ, hồi âm rất nhanh,
"Mẹ biết chuyện này thế nào cũng tới tai con mà. Anna khóc vì cô ta, tất nhiên mẹ phải giữ lại cho con bé một chút mặt mũi rồi."
Hai tay Nguỵ Trì Vũ đã nổi đầy gân xanh, anh cố gắng giữ hơi thở ổn định,
"Vì chút mặt mũi không đáng một xu kia của cô ta mà mẹ đánh bạn gái con sao?"
Trần Mạn Thanh, "Dù sao con bé cũng là con dâu của gia đình ta, con không thể vì cô ta mà trách mẹ như vậy."
Nguỵ Trì Vũ cười lạnh, "Nếu mẹ đa thích cô ta đến mức không biết phải trái như thế thì mẹ đi mà cưới cô ta. Con không liên quan gì đến đứa com dâu của mẹ cả."
Trần Mạn Thanh gọi tới một cuộc điện thoại, Nguỵ Trì Vũ dứt khoát không nghe, bà gửi thêm một đoạn tin nhắn,
"Con tạo phản rồi? Dù thế nào mẹ cũng không bao giờ chấp nhận chuyện của hai đứa. Con còn có thêm thời hạn nửa năm, đợi đến khi con chính thức tốt nghiệp, tiếp quản tập đoàn gia đình, vợ con sẽ là Anna."
Nguỵ Trì Vũ siết chặt chiếc điện thoại trên tay, vụt mạnh lên đầu giường, không trả lời.
Vu Duyệt vừa ngủ lại chưa sâu giấc liền bị đánh thức, cô dụi dụi vào hông anh,
"Sao thế?"
Nguỵ Trì Vũ nghiêng người nắm xuống, ôm cô, hôn lên đỉnh đầu cô,
"Không sao, ngủ tiếp đi em."
--------------------------
Vu Duyệt thức giấc, váy ngủ bị vén lên đến tận ngực, Nguỵ Trì Vũ ngồi dựa vào đầu giường, quần áo chỉnh tề xem điện thoại, một tay vuốt ve bụng nhỏ của cô.
Hai người tặng cho nhau một nụ hôn chào buổi sáng. Nguỵ Trì Vũ kéo kéo váy ngủ của cô xuống,
"Vào phòng tắm đánh răng rửa mặt rồi ra ngoài này anh bôi thuốc cho em."
Lúc này Vu Duyệt mới để ý trên tủ đầu giường đã có thêm một lọ thuốc mới. Cô "dạ" một tiếng,
"Anh vừa mua sao?"
Nguỵ Trì Vũ vuốt tóc cô, hôn nhẹ lên má cô,
"Ừ, nhanh đi em."
Vu Duyệt vệ sinh xong xuôi, ra ngoài ngồi lên giường ngoan ngoãn chờ nah sức thuốc.
Trên má đã đỡ đau hơn hôm qua nhưng ấn mạnh một chút vẫn còn hơi nhức. Nguỵ Trì Vũ nhẹ nhàng thoa thuốc mỡ lên, trong mắt ngoài thương xót cũng chỉ toàn dịu dàng,
"Đau không?"
Vu Duyệt nhắm mắt, một tay vân vê vạt áo sơ mi của anh, trả lời,
"Không đau lắm nữa đâu."
Nguỵ Trì Vũ thoa thuốc xong, kéo gáy cô lại gần, hôn lên trán cô,
"Bảo bối, anh xin lỗi."
Vu Duyệt cay cay sống mũi,
"Đâu phải lỗi tại anh."
Nguỵ Trì Vũ ôm cô vào lòng, "Cho anh chút thời gian, anh sẽ giải quyết, không để em chịu khổ nữa."
Vu Duyệt gật gật đầu, vùi mặt vào cổ anh, quấn quít không rời.