• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anna thay mặt Ngụy Trì Vũ gặp xong vị khách kia, mệt mỏi trở về Tân Đế. Trong đầu cả ngày hôm nay chưa từng dứt suy nghĩ về sự xuất hiện của Vu Duyệt. Cô ta nghĩ chuyện Vu Duyệt trở về là sớm muộn, nhưng sớm không sớm, muộn không muốn, tại sao lại là lúc này?

Nếu như, nếu như hai người họ hàn gắn, vậy 4 năm cô cố gắng nỗ lực đều trở thành trò hề sao?

Khi Vu Duyệt bỏ đi, cô đã chứng kiến một Ngụy Trì Vũ với bộ dạng đau khổ, đóng vai một người si tình đến điên cuồng. Mỗi ngày tìm đến quán bar lại thấy anh gục đầu xuống bàn bên vô số những chai rượu mạnh, trong cơn mê man vẫn không quên nỉ non hai chữ "Vu Duyệt".

Cô ta ghen tị, cũng vì thế, cô ta cố gắng tranh thủ quãng thời gian này, biến mình trở nên tốt đẹp hơn trong mắt Ngụy Trì Vũ. Nhưng dường như tất cả đều vô ích. Ngụy Trì Vũ dần khôi phục dáng vẻ ban đầu, người ngoài đều nghĩ anh hẳn đã quên được Vu Duyệt, nhưng có lẽ cũng chỉ có cô ta biết, trong lòng anh vẫn luôn cất giữ hình bóng của cô ta.
Ví tiền là ảnh của cô ta, điện thoại cũng tràn ngập hình ảnh cô ta, thậm chí nơi bàn làm việc trong văn phòng cũng đặt một khung gỗ hình chụp hai người.
Cho đến hôm nay, cộng thêm sự xuất hiện của Vu Duyệt, cô ta nghĩ, hẳn là đến lúc buông tay rồi.
---------------------------------
Cô ta về phòng mình ở tầng 104, hạng VIP, cất túi xách rồi cầm tập tài liệu lên tầng 105.
Chưa có sự cho phép của Ngụy Trì Vũ thì cô ta không được vào phòng dù trên tay cũng có một tấm thẻ phòng Tổng Thống, nhưng hôm nay, hẳn là lá gan đã lớn hơn một chút nên cô ta quyết định quẹt thẻ, đi thẳng vào.
Giày cao gót nện xuống thảm, vang lên từng tiếng vang trầm đục, thành phố Giang hoa lệ bên ngoài cửa sổ rung động lòng người. Căn phòng chìm vào yên tĩnh, cô ta đang tìm kiến Ngụy Trì Vũ.
Ngủ rồi sao?

Cửa phòng ngủ khép hờ, cô ta nhẹ nhàng tiến đến, không tiếng động đẩy cửa ra.

Nhưng cảnh tượng trước mắt giống như sét đánh giữa trời quang. Cô đã nghĩ tới khả năng họ quay lại, nhưng không nghĩ là nhanh đến thế này.
Ngụy Trì Vũ sắc mặt nhợt nhạt nằm trên giường, lông mày nhíu chặt, trong lòng anh là người phụ nữ mảnh mai. Cả hai đều đang ngủ, một tay anh duỗi ra để cô gối đầu, tay còn lại giữ chặt thắt lưng như không muốn cô rời xa một lần nữa.

Một lần thôi, cô ta khao khát người trong vòng tay kia sẽ là mình, nhưng cho đến cuối cùng, đến cả mỗi lần cô dìu anh say khướt từ quán bar hay vội vã đưa anh vào bệnh viện vì cơn đau dạ dày, đều nhờ đến người vệ sĩ thân cận của anh.
Anna khóc không thành tiếng, yên lặng rời khỏi căn phòng, nơi này đã vĩnh viễn không thuộc về cô ta.
----------------------------------------
Ngụy Trì Vũ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, anh khẽ rướn người, ghé ra xa người phụ nữ trong lòng nhất có thể, nghe điện, "Alo, sao vậy?"
Giọng anh khản đặc, bên kia là một người đối tác, vì hôm nay không gặp được anh nên gọi điện hỏi thăm tình hình một chút. Ngụy Trì Vũ cũng chỉ xã giao vài ba câu rồi khách sáo biện cớ cúp mắt.
Tắt điện thoại, anh nghiêng đầu nhìn ôn nhu nhuyễn ngọc đang ngủ trong lòng, nhắm chặt lại đôi mắt phượng, một lần nữa mở ra, cô vẫn xinh đẹp ngủ ngoan như thế, như bốn năm trước chưa từng rời xa. Thật tốt, không phải là mơ.
Anh nghiêng người áp sát cô từ phía sau, gò má cọ vào má cô, nóng bừng, anh muốn được cảm nhận hơi ấm này, càng lâu càng tốt, bù đắp cho bốn năm hụt hẫng của cả hai người.
Vu Duyệt bị anh đè, khó thở, "Ưm" một tiếng, lật người, theo thói quen đã lâu vẫn chưa bỏ được, rúc đầu vào ngực anh, cánh tay ôm chặt lấy thắt lưng mảnh, dụi dụi. Tiếp tục ngủ.
Ngụy Trì Vũ bật cười chua xót, hai người thật sự đã trở về như lúc trước rồi sao?

Anh cúi đầu hôn nhẹ lên xương quai xanh gầy của cô, nhẹ nhàng mút mát, giữa hai cánh môi không ngừng nỉ non, "Bảo bối, bảo bối của anh..."
Gọi cho vô số lần anh đã gọi cô trong cơn ác mộng, trong những giấc mơ mà cô chỉ cầm dao, từng nhát, từng nhát đâm vào trái tim anh, máu nhuộm đỏ.

Nhưng giờ đây, bàn tay ấy nhỏ nhắn, nắm chặt vạt áo nơi hông anh, tinh khiết.
Vu Duyệt lại tiếp tục bị đè, mơ màng mở mắt. Đập vào mắt là mái tóc ngắn đang vùi vào ngực cô. Vùng da trước cô hơi nhột. Ngụy Trì Vũ. Cô hoàn hồn, đã 4 năm đơn độc một mình, bây giờ thức dậy, người bên cạnh lại là anh, cảm giác không thật. Anh sẽ tha thứ cho cô sao?
Ngụy Trì Vũ thấy cô cựa quậy, ngẩng đầu, cười nhẹ, "Dậy rồi sao?"
Vu Duyệt hơi đỏ mặt, dù sao cũng đã lâu không gần gũi, "Ừ" một tiếng.
Ngụy Trì Vũ rướn người nhìn thẳn vào mắt cô, thì thầm một câu, "Tiểu Vu, anh yêu em, anh chỉ yêu em." Rồi cúi xuống áp lên cánh môi cô.
Đôi môi hai ngưới nhanh chóng ướt át, Ngụy Trì Vũ ngậm lấy môi dưới của cô, day nhẹ. Đầu lưỡi vươn ra, tìm lấy đầu lưỡi cô, nhẹ nhàng quấn lấy.

Nụ hôn sâu, triền miên này, kéo dài cho đến khi hàng cúc áo trươc sngucjw cô bị nới lỏng, Vu Duyệt mới hoàn hồn, bắt lấy bàn tay to đang ôm trọn lấy bầu ngực mình của anh, lắc đầu, hai đôi môi tách nhau ra, kéo theo một sợi chỉ bạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK