• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vu Duyệt gõ cửa phòng hai cái, mở cửa. Anna đã không còn trong phòng nữa, mà người ngồi đối diện với giám đốc trên sofa kia, cho dù có hóa thành tro cô cũng nhận ra.
Đúng là anh đã trở về rồi. Anh đã không còn là chàng trai chỉ thích mặc áo phông trắng của riêng cô nữa, giờ đây, khoác trên người anh là bộ vest chứng minh sự trưởng thành, người bên cạnh anh cũng đã là một người khác. Vu Duyệt cười chua chát, chậm rãi lại gần.
Giám đốc thấy cô liền vẫy tay ra hiệu đem trà đến đặt trên bàn. Anh hình như không để ý lắm, đang cúi đầu xem tập tài liệu trong tay. Cho đến khi có người đứng bên cạnh, cúi người đặt tách trà trước mặt. Mùi hương dễ chịu xộc vào sống mũi, anh mới vô thức ngẩng đầu.
Khoảnh khắc nhìn thấy Vu Duyệt, ngược lại hoàn toàn so với tưởng tượng trước đó của anh, anh đã không hề ngạc nhiên, vui mừng hay thất vọng. Tất cả chỉ gói gọn trong ánh mắt lạnh nhạt đặt trên người cô không quá 2 giây.
Ánh mắt anh liếc qua cô như nhìn mộ người lạ rồi tiếp tục chăm chú nghe Giám đốc bàn giao tình hình khách sạn. Nhưng chỉ có trời mới biết, tim anh đã ngừng đập từ lúc nào.
Con nai nhỏ trong lòng Vu Duyệt đã phóng ra khỏi lớp ngụy trang suốt 4 năm cô tạo nên. Từ đầu đến cuối cô đều không nhìn anh lấy một lần, sau khi đem trà lên thì yên lặng đứng một bên. Hai người đều bình tĩnh quá mức, có lẽ cũng vì bình tĩnh quá mức nên sơ hở càng nh
Mười lăm phút trôi qua, Ngụy Trì Vũ vẫn chưa đọc xong tiêu đề của tờ tài liệu trên tay. Lúc này toàn bộ thế giới xung quanh trừ người con gái con mẹ nó giả tạo kia đều không còn ý nghĩa.

Trong khoảnh khắc cô lọt vào tầm mắt anh, thiếu chút nữa anh đã không kiềm chế được mà nhào lên đem cô xé ra thành từng mảnh vụn, để xem cô còn có trái tim không, hay đã bị diều tha quạ mổ.

Bốn năm yêu hận chất chồng cuối cùng cũng chỉ có thể thể hiện bằng ánh mắt lạnh nhạt. Vu Duyệt đứng chờ một lát, cảm thấy hơi mỏi chân mới cử động một chút, ánh mắt lại không thể tự chủ đặt lên bóng lưng ấy. Tóc anh được cắt ngắn gọn gàng, anh đã cao hơn, nhưng gầy hơn rất nhiều. Sườn mặt tuấn tú ấy đã không còn vẻ kiêu ngạo năm đó nữa.
Đến gần trưa, Giám Đốc mới đứng dậy, cùng anh bắt tay rồi ra ngoài, Vu Duyệt cũng đi theo định xuống tầng cùng ông thì bị ông đẩy lại,
"Định làm càn sao? Còn không ở lại phục vụ CEO cho cẩn thận. Tiểu Duyệt, mọi chuyện đều nhờ em đó."
Vu Duyệt dở khóc dở cười, đứng chôn chân tại chỗ, không dám tiến vào. Nhưng nghĩ đến ánh mắt lạnh nhạt của anh lúc nãy, lại bắt đầu bướng bỉnh, nếu như anh đã có thể bình tĩnh mà đối mặt như thế, tại sao cô không thể?
Vu Duyệt vuốt vuốt lại tóc tai, quay người vào trong. Ngụy Trì Vũ đã không còn trên ghế sofa nữa, hình như đã vào phòng ngủ, cô thoáng thở phào. Nhìn tách trà đã cạn đáy trên bàn, liền chạy lại cầm lấy, dùng khăn giấy lau chùi chiếc bàn một lần nữa. làm xong mọi chuyện, nhất thời liền không biết làm gì tiếp theo, cứ đứng im như vậy sao? Đồ ngốc, thật thiếu tự nhiên.
Cô vừa xoay người, đã bắt gặp anh đang đứng tựa bên cửa phòng ngủ, hình như đã nhìn cô như vậy từ rất lâu rồi. Bị cô phát hiện, anh cũng không hề luống cuống, chậm rãi rời ánh mắt, nói,
"Vào trải lại ga giường giúp tôi, tôi muốn ngủ một chút."
Vu Duyệt luống cuống tránh ánh mắt anh, vừa nghe anh nói như thế liền như được giải thoát, lâp tức lách qua người anh tiến vào phòng.
Ngụy Trì Vũ nhìn bộ dáng vội vã này của cô, nhếch môi cười chế giễu. Vu Duyệt khom người trải lại ga giường, dù lúc sáng cô đã trải lại một lần, ga giường rất bằng phẳng bị cô lật lên trải lại một lần nữa.
Sau lưng vẫn bị ánh mắt chăm chú của anh nhìn chằm chằm khiến mặt Vu Duyệt nóng lên. Tim cô đập đến điên cuồng.
Vuốt vuốt mép ga lần cuối cùng, cô đứng thẳng người dậy, hướng về phía anh, cố hết sức tỏ ra bình tĩnh,
"Thưa ngài, xong rồi ạ. Ngài còn cần gì nữa không ạ?"
Ngụy Trì Vũ khoanh tay trước ngực, ánh mắt quét một lượt trên người cô, trên khóe môi vẫn vương lại nét cười, nhưng giọng nói thì đã lạnh lùng đến cực điểm,
"Chỉ vì công việc này thôi sao?"
"hả?" Vu Duyệt bị câu hỏi bất ngờ này của anh làm cho ngẩn người.
Ngụy Trì Vũ tiếp tục, "Chỉ vì công việc này mà cô đá tôi sao?"
Giọng nói của anh hết sức bình thường, nhưng Vu Duyệt lại chột dạ, cảm thấy anh đang khinh bỉ mình, hốc mắt bỗng chốc nóng bừng lên, cô liếm đôi môi khô khốc,
"Nếu anh không còn cần gì nữa, vậy tôi xin phép."
Nói rồi không chờ anh nói tiếp, cô đi nhanh ra ngoài. Khi đi qua cửa phòng ngủ, lại bị đôi chân dài chắn ngang, không phản ứng kịp liền ngã nhào xuống sàn. Bởi sàn được trải thảm đủ êm nên cú ngã này cũng không quá đau đớn, nhưng Vu Duyệt lại cảm giác như tay chân đã không còn chút sức lực, nước mắt không thể ngăn lại mà tuôn trào.
Ngụy Trì Vũ từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ đang khóc ngon lành trước mắt, trong mắt không hề có chút thương xót, ngược lại còn long lên vẻ tàn nhẫn,
"Sao vậy? Cô bày ra bộ dạng này là ý gì đây hả? Người nên khóc phải là tôi mới đúng chứ , con mẹ nó đồ phụ nữ không tim không phổi."
Vu Duyệt đứng dậy, cắn môi nhìn anh, hốc mắt đỏ ngầu, vừa yếu đuối vừa quật cường,
"Ngụy Trì Vũ, chúng ta đã không liên quan gì đến nhau nữa rồi, em biết anh hận em, em xin lỗi, em viết lời xin lỗi này chẳng có ý nghĩa gì nhưng chúng ta bây giờ đều đã có cuộc sống mới rồi, anh buông tha đi được không?"

Hành lang tối tăm, tĩnh mịch, cửa phòng vừa đóng cũng là lúc Vu Duyệt một lần nữa gục ngã, cô ngồi bệt trên sàn, khóc thất thanh. Cô nên làm gì đây? Nhìn anh đau lòng như thế cô nên làm gì đây? Cô có thể làm được gì ngoài xin lỗi?
--------------------------------------






























Ta nhận ra dù có tay nhanh hơn não thì ta cũng không thể so kịp với tốc độ của các nàng, 100 votes sao mà nhanh quá, nhưng lỡ hứa rồi thì phải up chương mới lên thôi TT TT

Chương tiếp theo sẽ ra lâu hơn một chút, mọi người cứ cố gắng tương tác đi nhé, ta cực kì thích đọc comments đấy kiki.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK