Hồng Lâu Các buổi tối. Bình thường thanh lâu cũng sẽ mở vào ban ngày nhưng hoạt động sôi nổi nhất là vào ban đêm. Nhưng các vị có mặt mũi hầu hết đều tới vào ban ngày, ban đêm chủ yếu đều là những công tử tầm thường.
"Nghe nói Hồng Lâu Các vừa có thêm một vị mới."
"Thật sao?"
"Cũng đúng thôi, hoa khôi trước kia đã bị chuộc ra, tuyển thêm người mới cũng chẳng có gì lạ."
"Mà cô nương đó có đẹp không?"
"Chính vì không biết nên hôm nay mới tới xem nè."
Quả nhiên, Hồng Lâu Các hôm nay vô cùng náo nhiệt, để chào đón người mới, tất cả quan khách đều được gọi một món miễn phí.
Ai cũng đều muốn xem cô nương này mặt mũi ra làm sao. Nếu đã có thể lọt vào mắt xanh của bà chủ Hồng Lâu Các thì chắc chắn không phải mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành thì cũng xinh đẹp bội phần.
Hắc Linh hôm nay cũng ăn vận rất đỗi mĩ lệ, từ trên lầu đi xuống, bước chân không nhanh không chậm lại rất đoan trang. Cô không có nhan sắc xinh đẹp nhưng dáng người lại vô cùng quyến rũ.
"Hôm nay là một ngày rất đặc biệt với Hồng Lâu Các, vì lúc trước gặp sự cố khiến cho hoa khôi của chúng ta phải rời xa nơi này nên ta đã tuyển người mới. Cô nương này có biệt tài đánh cầm cùng giọng hát rất ngọt ngào. Ai muốn thưởng thức bắt buộc phải ra giá cao."
Mọi người rất hào hứng, thi nhau bàn tán sôi nổi về cô nương này.
"Nhưng để chào mừng, cô ấy sẽ đàn miễn phí cho các vị ngày hôm nay."
Bức rèm được mở ra, bên trong xuất hiện bóng dáng của một cô nương, dáng người thướt tha như mây trắng, từng cử chỉ hành động của cô ấy đều khiến mọi người trố mắt nhìn.
Bắt đầu tiếng đàn được vang lên, âm thanh trong trẻo vang vọng cả lâu. Khi cô ấy cất giọng hát, ai ai cũng lũ lượt khen người này là nữ thần.
"Giọng hát cô ấy thật tuyệt!"
"Có phải người thật vậy không? Ngỡ cô ấy là nữ thần giáng thế."
"Chắc chắn đây chính là một mỹ nhân hiếm có."
"..."
_____
Lăng Thiên Cung
Trong căn phòng ngập tràn ánh nắng, một bạch y mỹ nhân* đang ngồi nghiêm túc xem sổ sách. Cử chỉ của người đó nhẹ nhàng nhưng không yểu điệu, giở từng trang giấy, mày hơi cau lại.
Bạch Dạ phát hiện ra Thượng Quan gia Thượng Quan Thần Vĩ là một kẻ ăn chơi lêu lổng, bên ngoài tỏ ra đang gánh vác gia tộc nhưng lại cấu kết với nhiều tay cờ bạc rút mòn ngân lượng. Danh tiếng của hắn cũng không hề đẹp đẽ gì cho kham: 4 lần bắt cóc con gái nhà lành thỏa thú vui, 15 lần ra vào thanh lâu, 6 lần giết chết người vô tội,...
Bạch Dạ có phần bực bội, dù đã tra rất kĩ nhưng những bằng chứng này vẫn chưa thể kết luận tội ác của hắn được. Muốn cho Thượng Quan gia thân bại danh liệt thì trước tiên phải khiến cho hắn tiêu hao hết sạch ngân lượng.
Nàng khẽ nhếch mép, vậy thì bắt đầu từ sòng bạc của gia tộc hắn vậy!
Bỗng dưng, tiếng gõ cửa vang lên.
"Ai?"
Tiểu Hắc từ bên ngoài cửa ôm quyền báo "Là Nhị trưởng lão đến cầu kiến!"
Nàng thở dài một hơi "Vào đi!"
Nhị trưởng lão bước vào trong, hiện lên hình ảnh là một lão lớn tuổi, hàm râu cũng đã bạc đi rất nhiều, lão mặc một bộ trường bào màu đen, gương mặt nghiêm nghị nổi bật. Không hổ danh là trưởng lão của Lăng Thiên Cung, nhìn thế nào cũng biết không phải người dạng vừa.
Nhị trưởng lão hơi cúi đầu hành lễ "Tham kiến cung chủ!"
"Có chuyện gì sao?"
Mặt lão vô cùng nghiêm túc nói "Cung chủ, đã rất lâu rồi ngài vẫn không có ý định lập phu nhân, rất nhiều trưởng lão khác rất bất mãn về điều này."
Nhưng Bạch Dạ lại vô cùng thản nhiên nói "Không phải còn các ca ca của ta sao?"
Lão bất mãn nói "Sao có thể được, các công tử đều có nhiệm vụ của riêng mình, ít nhất ngài vẫn cần lấy cho mình một phu nhân để thay quản lí giáo phái."
"Ồ!" Nàng đưa tay lên chống cằm, ánh mắt hơi híp lại nhìn chằm chằm Nhị trưởng lão, cười như không cười hỏi "Vậy theo trưởng lão ta nên lấy ai đây?"
"Các trưởng lão đã có danh sách những tiểu thư quyền quý xứng đáng để trở thành phu nhân của ngài." nói xong lão đưa cho nàng một quyển sổ rất dày, bên trên có nhiều tên của các tiểu thư.
Nàng lướt mắt qua chúng, ánh mắt tràn ngập chán ghét nói "Không nghĩ tới các ngươi lại lo lắng cho ta như vậy, ngay cả chuyện thành thân của ta cũng dám quản."
Nhị trưởng lão hơi giật mình, nhìn vào đôi mắt sắc lạnh của Bạch Dạ, lão cảm thấy sợ hãi. Từ trước tới giờ mỗi lần tiếp xúc với cung chủ, lão đều không dám nhìn thẳng ngài. Cung chủ là người rất độc ác, chỉ cần không hợp lời, ngài nhất định sẽ giết chết không thương tiếc. Nếu như không phải mang danh trưởng lão thì bọn họ sớm đã bay đầu.
Đã lâu không tiếp xúc nên bọn họ suýt chút nữa đã quên đi con người thật của ngài ấy.
Chân lão hơi mềm nhũn nhưng vẫn cố gượng, nếu như không phải nội lực lão chắc chắn thì sớm đã ngất tại chỗ.
Nhị trưởng lão thở dài nói "Thời gian thành thân có thể không cần sớm nhưng sắp tới sẽ có hội Võ Lâm Minh Kỳ, các cung chủ của các thế lực sẽ tới. Ngài sẽ đi chứ?"
Võ Lâm Minh Kỳ mỗi năm sẽ có một lần tổ chức, mà từ lúc thành lập Lăng Thiên Cung, nàng chưa từng đi một lần nào. Cho nên nhiều người vẫn chẳng biết cung chủ Lăng Thiên Cung rốt cuộc là người nào.
Danh Sách Chương: