"Huýt" một tiếng huýt sáo làm cho Hắc Ám từ trong suy nghĩ quay trở lại hiện thực. Biết rằng lại sắp phải đi, hắn lấy từ trong túi áo một chiếc vòng cổ treo chiếc răng sói và nói "Ta sắp phải đi rồi, cái này tặng cho muội."
Bạch Thiển thích thú nhận lấy rồi đeo lên trên người mình. Nhưng dường như vì không thể nhìn thấy đằng sau nên nàng vẫn loay hoay mãi không thể đóng lại. Hắc Ám phì cười rồi giúp Bạch Thiển đeo lên.
"Rất hợp với muội." hắn si mê nhìn nữ tử trước mặt.
"Thật sao?" nàng rất vui, dường như vui hơn so với lần nhận được món quà của những người khác. Cảm giác này nàng cũng không biết nó là gì.
Trước khi Hắc Ám rời đi, Bạch Thiển nói một câu "Gửi lời hỏi thăm của muội tới Nhị ca." nàng mỉm cười rất đáng yêu, như một đứa bé.
Hắn chậm rãi gật đầu rồi biến mất giữa không trung.
_____
Liên tiếp những ngày sau đó, Bạch Thiển vẫn luôn ra vào trong cung thăm A Nguyệt và Thiên Vũ. Ngoài ra họ còn thường xuyên đi cùng nhau ra ngoài hoàng cung.
Nhưng cũng có một số chuyện xảy ra khiến cho cả hoàng cung rơi vào sự hỗn loạn. Chẳng hạn như không biết lí do vì sao mà thân thể hoàng đế ngày càng kém đi, không thể tiếp tục triều chính. Hoàng tử duy nhất là đệ đệ của A Nguyệt và Thiên Vũ dù vẫn đang trong độ tuổi đi học đã phải đứng ra thay hoàng đế quản lí tất cả công việc. Nhưng cũng may vẫn có Hoàng Hậu ra mặt giúp đỡ nên giảm nhẹ được gánh nặng.
Trường Lam chính là phụ thân của Trường phi, từ khi nữ nhi được sủng ái, hắn có được quyền lợi nhất định trong triều. Nhưng sau khi hoàng tử quản lí triều chính thì hắn lại tự ý cáo bệnh ở nhà, không thường xuyên lên triều như trước nữa.
Dù không biết nguyên do từ đâu nhưng phần lớn đều cho rằng hoàng đế mải miết "cày" cùng mỹ nhân quá nên thành ra cơ thể suy nhược. Dù gì thì ngài ấy bây giờ tuổi cũng đâu phải còn trẻ nữa.
Một số khác lại lợi dụng điều này, phán đoán rằng hoàng đế có lẽ sắp không thể sống được lâu nên đã kết bè kết phái, một nửa cố gắng nịnh bợ, dùng toàn những lời không hay để hoàng tử lên ngôi; một nửa lại đang có ý định tạo phản, dù sao hoàng tử vẫn còn quá nhỏ, không đủ sức tiếp quản đất nước nên đương nhiên bọn chúng phải tóm lấy cơ hội ngàn vàng này rồi.
Bạch Thiển cũng đã nghe từ phía A Nguyệt, họ đã có cơ hội nói chuyện trực tiếp với Trường phi, hỏi xem cô ta rốt cuộc đang làm gì. Nhưng xem ra cô ta cũng không quan tâm đến chuyện này, rồi còn nói thêm một câu "Chuyện này là do hoàng thượng nợ ta!". Dù hai người họ không hiểu lắm về nó nhưng cũng biết chắc chắn Trường phi không hề có tình cảm gì với hoàng đế cả. Nàng ta làm vậy là có mục đích.
Bạch Thiển hiện giờ là người ngoài, căn bản không thể nào giúp được gì cho hai tỷ muội họ cả. Nên nàng cũng có chút không vui. Nàng đối với người ngoài thì lạnh nhạt là thế nhưng đối xử với bằng hữu thì luôn hết mình.
Trần Ngọc cũng đã trở về nhà của mình vì nghe nói Vĩnh Binh Hầu đã quay trở lại kinh thành. Không biết cô ấy giờ ra sao và nàng cũng đang có ý định đến thăm.
Dạo gần đây Hắc Ám rất thường xuyên tới tìm nàng, dù không biết lí do nhưng mỗi lần đến hắn luôn mang cho nàng rất nhiều loại bánh kẹo. Mà Bạch Thiển lại là người rất mê đồ ngọt nên đương nhiên không thể từ chối. Nàng có hỏi lí do tại sao Nhị ca và mọi người lại ở đây nhưng xem ra Hắc Ám không hề muốn trả lời, mỗi lần như vậy hắn đều né tránh hoặc nói lảng sang chuyện khác khiến nàng rất bất mãn.
Danh Sách Chương: