Sáng sớm, một vòng màu cam hồng dương quang từ đường chân trời bay lên khởi, cấp bao phủ ở mờ mịt sương mù đại địa đồ sờ lên một tầng ráng màu, tuy là mùa thu, nhưng sáng sớm long trọng bạch sương che đậy một ít mặt cỏ. Nhưng mà này nhè nhẹ từng đợt từng đợt vàng tươi ánh sáng xua tan sương mù chướng sương ngưng mông lung sáng sớm, vưu như ăn lông ở lỗ lâu rồi sinh linh ngưng tụ máu trọng lại sinh động đi lên.
Một chiếc không quá xa hoa xe ngựa đợi sẵn trước cổng Lăng Thiên Cung. Hiện giờ bên ngoài xe ngựa người lái xe lại là một hắc y nam tử, quanh thân lạnh băng làm người không dám tới gần. Không biết bên trong là người nào nhưng coi bộ thập phần thần bí.
Mà đương khi Bạch Dạ ra tới bên ngoài, nhìn ngang nhìn dọc rồi đi vào trong xe ngựa. Một cảm giác tựa như nàng đang tự chui đầu vào hang cọp vậy, chỉ biết hơi giật giật khóe miệng bất đắc dĩ.
Đến Bạch Dạ vào tới, ở trước mặt nàng là một nam tử thân hình cao lớn, khuôn mặt đẹp tựa tạc tượng ngồi bất động không nói không rằng. Bạch Dạ có hơi không biết phải làm gì, dù sao cũng là nữ nhi thân, ngồi chung xe như vậy....có hơi bất tiện. Nhưng biết làm thế nào bây giờ, nàng đã nhận lời sẽ đi chung rồi, giờ muốn rút cũng không được.
Bạch Dạ đi tới bên phía đối diện nam tử ngồi xuống. Ánh mắt hơi ngước lên nhìn về nam tử, hắn hôm nay trông khá trầm ổn. Bỗng nhiên thấy hắn vỗ vỗ vài cái xuống ghế ở cạnh hắn nói "Ngồi đây!"
Nàng mày hơi nhíu lại, thập phần khó hiểu. Ngồi cái gì chứ? Ý hắn là muốn nàng ngồi cạnh hắn sao?
"Ngươi không cảm thấy chật chội sao?"
Nhưng hắn dường như không hề để tâm tới điều đó, còn thản nhiên nói "Trong này rất lớn!"
"...."
Bạch Dạ cảm thấy vô ngữ, đối với hành động cùng lời nói của hắn chẳng một chút để tâm đến. Nhưng mà điều đó lại càng làm dấy thêm suy nghĩ khác về Đế Vô Trần. Lời đồn Quỷ chủ máu lạnh tàn nhẫn, lại giống như ác quỷ từ địa ngục bò lên giết người không gớm tay. Vậy mà trước mặt nàng, căn bản chẳng hề có chuyện đó, thậm chí còn ân cần, dịu dàng đến đáng ngờ. Bạch Dạ cứ nghĩ tìm được một người giống nàng, một con ác ma tay dính đầy máu người. Nhưng xem ra, lời đồn vẫn là không thể tin a!
Xe ngựa một đường tiến thẳng, trên đường đi, Bạch Dạ không ngừng quan sát từng cử chỉ nhất động của Đế Vô Trần. Hắn ngồi im lặng, nhắm đôi mắt dưỡng thần, nhưng trên người hắn luôn có sự đề cao cảnh giác, không có một kẽ hở nào để tấn công.
Bạch Dạ muốn nói, nhưng lại chẳng biết nói gì. Bởi lần đầu gặp hắn, nàng có một cảm giác quen thuộc vô cùng, giống như đã từng gặp nhau ở đâu đó. Nhưng cho dù vắt óc suy nghĩ vấn không thể nào nhớ.
Đường đi rất xóc nảy, làm xe ngựa cũng bị lay chuyển theo. Bạch Dạ trong lúc không để ý trong phút chốc ngã người về phía trước. May mắn rằng Đế Vô Trần đã dang tay kịp thời đỡ lấy nàng, ôm nàng vào trong lòng nên không có việc gì xảy ra.
"Ngươi lái được không?" Đế Vô Trần âm giọng lạnh băng vọng ra ngoài xe đối Dạ Mị nói.
Dạ Mị ở bên ngoài lạnh cả sống lưng. Có phải là do hắn đâu! (khóc thét trong lòng)
Nhận ra điều bất thường, Bạch Dạ đẩy nhẹ Đế Vô Trần ra xa, khụ khụ vài cái rồi lại ngồi yên vị trí của mình nhưng vẫn là nói một tiếng cảm ơn.
Trong xe ngựa lúc này, không khí vô cùng ngượng ngùng.
Đi được gần một ngày, họ tìm một quán trọ rồi nghỉ chân. Nhưng đi mãi mà vẫn chẳng thấy bóng dáng lấy một cái, nơi họ đi lại cách rất xa đế quốc nên không tìm thấy cũng là điều dễ hiểu. May thay nhìn thấy phía trước có ánh đèn, liền cho xe chạy tới.
Người chủ quán trọ là một trung niên nam tử, mặc dù quần áo có hơi dơ bẩn chút nhưng gương mặt kia như đang tỏa hào quang, rạng rỡ vô cùng. Nhìn thấy nhóm người Bạch Dạ đi tới, chủ quán trọ không hề siểm nịnh hay khinh thường, chỉ là hỏi "Các vị đây là muốn trọ lại sao ạ?"
Đế Vô Trần từ trong xe bước ra, gương mặt điềm tĩnh nói "Còn phòng không?"
Chủ quán trọ rất vui vẻ hào phóng đáp "Hiện nay chỗ tôi còn đúng 2 phòng trống, các vị là đi mấy người?"
"Hai người!" Nhưng Đế Vô Trần lại hơi cúi người, nói nhỏ vào tai chủ quán trọ gì đó rồi cười tà mị. Chủ quán trọ mặc dù không hiểu vì sao Đế Vô Trần lại làm vậy nhưng vẫn là nghe theo.
Lúc sau từ trong xe ngựa bước ra là công tử hào hoa phong nhã Bạch Dạ, nàng đi tới bên Đế Vô Trần hỏi "Thế nào? Còn phòng không?"
Đế Vô Trần không nhanh không chậm nói "Chủ quán nói chỉ còn một phòng duy nhất!"
Bạch Dạ nghe xong rất hoang mang, không biết phải làm thế nào, mặc dù không có ngại với việc chung một phòng nhưng dù sao nàng cũng là nữ nhi, chung phòng với một nam nhân sao có thể.
"Vậy ngươi ngủ trên ghế đi, ta ngủ giường!"
"Ngươi trước giờ khôn vậy sao?" Đế Vô Trần nhìn nàng bất đắc dĩ. Cô nương này, còn chưa kịp hỏi ý kiến hắn đã tự ý quyết định rồi.
"Sao? Có vấn đề gì à?"
Nhưng hắn cũng không hề chịu thua nói "Ta và ngươi đều là nam nhân, ngủ chung giường cũng đâu có việc gì?" không phải lúc trước nàng đem chuyện giả nam ra để đùa cợt ta sao, bây giờ hắn trả ngược lại.
"Ta không thích ngủ cùng người khác!"
"Tập làm quen đi!" dù sao sau này vẫn phải ngủ với hắn.
"Không muốn!" . truyện xuyên nhanh
"Cần sửa đổi!"
Cái tên này, bộ hắn thật sự muốn chọc nàng tức điên hay sao?
"Phòng đã chuẩn bị xong rồi, mời hai vị vào bên trong." may mắn chủ quán trọ ra tới cắt đứt hai người nói chuyện. Bạch Dạ cũng không thèm để ý tới hắn, trực tiếp xoay người đi vào phòng.
Nhưng Đế Vô Trần lại không hề tức giận hay buồn gì cả, thậm chí trên mặt còn mang theo ý cười...ờm, không được tốt đẹp cho lắm.
Danh Sách Chương: