Bạch Đình cô cùng tự tin và kiêu ngạo nói "Tôi sẽ biểu diễn cho cô xem."
Hắc Linh tùy ý phất tay, một cây cầm đưa tới trước mặt Bạch Đình.
Bạch Đình hai mắt sáng ngời nhìn cây cầm, chiếc cầm này không phải loại cầm thông thường, nó được nạm xung quanh hầu hết đều là những loại ngọc quý, ngay cả dây đàn cũng làm từ một loại vật liệu hiếm có. Giá trên thị trường của nó cũng không hề bình thường, nhiều người muốn mua mà cũng không được.
Cô ta ngồi xuống, hai tay lướt nhẹ trên thân cầm, nhẹ nhàng gẩy lên khúc nhạc.
Âm thanh vang vọng khiến người nghe cảm thán, cô ta đánh loại nhạc gì mà Hắc Linh chưa từng nghe qua. Bao nhiêu năm nay đi theo công tử, vì để có thể trở thành một bà chủ thanh lâu thực thụ, cô đã nghe qua không biết bao nhiêu là bài nhạc nhưng bài mà Bạch Đình đánh thật sự lạ tai.
Không chỉ có vậy, Bạch Đình còn cất lên tiếng hát du dương, khuôn mặt không được quá xinh đẹp nhưng giọng hát cô ta thật sự hay.
Kết thúc hòa diễn, Bạch Đình hỏi Hắc Linh "Cô thấy thế nào?"
Hắc Linh cũng rất thưởng thức nói "Quả thật cô rất có tài, đúng lúc hoa khôi của thanh lâu vừa được chuộc ra, ta cũng cần tìm người mới nên ta sẽ đồng ý để cô ở lại.
Gần đây có nhiều thanh lâu mọc lên quá, ta đây, cũng cần có một người như cô để giữ chân khách."
Nhưng Bạch Đình có vẻ như là đang hiểu lầm, cao cao tại thượng nói "Muốn tôi trở thành hoa khôi sao? Có thể chứ, nhưng mà tôi có yêu cầu đó nha.
Thứ nhất, tôi không tiếp khách, uống rượu.
Thứ hai, tôi chỉ hát những bài tôi thích.
Thứ ba, mỗi buổi sẽ chỉ hát một lần duy nhất.
Thứ tư, quần áo tôi không thích tuyệt đối không mặc.
Thứ năm,...."
"Khoan!" Cô ta chưa kịp nói hết câu thì đã bị Hắc Linh chặn họng lại "Bạch Đình tiểu thư, cô có nhầm lẫn gì ở đây chăng? Ta cũng đâu có cầu xin cô hát?
Ngoại trừ ca hát và gảy đàn, cô còn phải bỏ ra 2 canh giờ để dạy hát cho những thành viên khác trong thanh lâu."
Bạch Đình hơi quống quít lên "Từ từ, cô nói cái gì? Những bài đó đều do tôi sáng tác mà?"
Hắc Linh cầm lên chiếc quạt hơi che miệng nói "Ta cũng đâu có nói cô phải dạy những bài cô biết đâu? Ta thấy giọng hát của cô không tồi, muốn nhờ cô luyện thêm cho các thành viên khác thôi, có gì không đúng sao?"
"Với cả, những điều kiện trên của cô không phải có phần hơi sai sao? Cô có thấy thanh lâu nào không tiếp khách không? Chỉ có trở thành hoa khôi mới miễn cưỡng có được một số đặc quyền đó. Còn cô hiện giờ chưa là gì!"
Hắc Linh có hơi tức giận trước những yêu cầu quá đáng của Bạch Đình, dùng cây quạt chỉ thẳng mặt cô ta nói "Không có ta, cô chẳng là cái thá gì cả. Không làm theo ý tôi, vậy thì cút khỏi nơi này đi." . Truyện Tiên Hiệp
Bạch Đình sắc mặt tối sầm lại nói "Tôi chính là độc nhất vô nhị đó, để tôi đi chắc chắn cô sẽ hối hận."
Hắc Linh ánh mắt hơi híp lại, điệu bộ quý phái, khóe miệng hơi nhếch lên "Nếu như cô rời đi mà khiến ta hối hận, vậy thì cứ để cô không thể đi là được."
"Đây...đây là cổ đại mà, cũng do luật vua cai trị mà, cô không thể xem mạng người như cỏ rác được."
Hắc Linh phe phẩy cái quạt tròn "Ở Hồng Lâu Các này, ta, chính, là, luật, pháp."
Chưa kịp phản ứng thì đằng sau lưng Bạch Đình đã xuất hiện rất nhiều sát thủ và thủ vệ. Cô ta quỳ rạp xuống đất, gương mặt tái mét.
"Những chuyện vừa rồi cô nói, ta có thể bỏ qua cho cô được và ta mong là cô không nên tái phạm nữa, đặc biệt là vấn đề không chịu bồi rượu cho khách."
Bạch Đình sợ hãi. Tại sao lại như vậy? Không phải cô ta nên cầu xin mình sao? Mình là nữ chính mà!
"Ta vui, cô chính là bạch liên không ai hái được. Ta không vui, cô sẽ là tàn hoa bại liễu."
Bạch Đình nghiến răng nghiến lợi. Sao cô ta có thể đối xử với mình như vậy chứ?
"Sắp xếp chỗ cho cô ta đi!" nói xong quay lại bàn làm việc.
Một lúc sau, một tên thủ vệ vào phòng làm việc hỏi "Bà chủ, cô tính nâng đỡ cô ta thật sao?"
Nhưng Hắc Linh lại trả lời rất thờ ơ "Tại sao lại không?"
"Cô ta thật vô lễ, gặp bà chủ không hành lễ đã đành, lại còn giám giễu võ giương oai trước cô. Vậy mà cô vẫn có thể bỏ qua được sao? Không giống với tác phong thường ngày chút nào."
Hắc Linh là một trong những sát thủ chuyên nghiệp dưới trướng Bạch Dạ nên dù có trở thành bà chủ thanh lâu thì bản tính hám giết người của cô ta vẫn không bao giờ thay đổi.
"Ngươi cứ làm việc đi, ta tự có suy tính riêng!"
Thủ vệ không cam tâm nhưng vẫn phải rời đi.
Giết Bạch Đình sao? Đương nhiên là cô có suy nghĩ đó. Lúc cô ta nói chuyện với cô với giọng điệu cao ngạo đó, cô sớm đã muốn bóp chết cô ta. Nhưng nghĩ lại tình cảnh hiện giờ, để cô ta ở lại cũng không có hại gì. Hắc Linh biết với cái tính kiêu ngạo đó của Bạch Đình, sớm muộn gì cũng không có kết quả tốt.
Danh Sách Chương: