Trong đầu Diệp Kiều lóe lên một hình ảnh, lập tức biết được người trước mặt mình là ai, cô không phải là nguyên chủ đầu óc không biết tốt xấu kia, gia đình Vương Quốc Xương thật sự đối xử rất tốt với cô, chỉ là nguyên chủ rất bất mãn việc cả nhà Vương Quốc Xương quản nhiều việc xen vào chuyện của cô, cho nên rất chán ghét đối với cả nhà Vương Quốc Xương, hiển nhiên thái độ cũng không tốt, thậm chí đến mức không qua lại với nhau."
Chú Vương, chú đến sườn núi nhặt củi sao? Không phải anh trai đã trở về rồi sao, còn bị thương nữa, nên cháu lên núi hái một ít thảo dược, tiện tay bắt một con gà rừng, không ngờ đến lại bị súc sinh này đuổi theo, đánh chiến một trận ác liệt, làm cháu có chút chật vật.” Diệp Kiều gãi đầu cười nói, bộ dạng có chút ngô nghê.
Vừa rồi sự chú ý của Vương Quốc Xương đều tập trung vào trên người Diệp Kiều, cũng không chú ý nhìn, lúc này nghe thấy Diệp Kiều nói như vậy, ông liền theo hướng ngón tay của Diệp Kiều nhìn qua, má ơi, đây không phải là một con sói sao?!
Vương Quốc Xương bị dọa hoảng sợ, thảo nào Diệp Kiều biến thành bộ dạng vết thương đầy người như vậy trở về, một cô gái nhỏ gặp phải thú dữ như vậy, có thể sống sót trở về đã là quá tốt rồi."
An An, đi cùng chú về nhà đi, để cho thím của cháu giúp cháu xem vết thương trên người, đừng để tổn thương đến chỗ quan trọng.”
Vương Quốc Xương không chút chần chừ liền cầm mấy thứ trong tay Diệp Kiều rồi dẫn người về nhà.
Mặc dù Cố Trăn đã trở về rồi, nhưng đó cũng là một người đàn ông, đừng nói đến trên người anh ấy còn bị thương, chăm sóc người khác cũng không thể cẩn thận bằng có phụ nữ trong nhà.
Diệp Kiều không có ý kiến, ngoan ngoãn đi theo Vương Quốc Xương, cô vốn đang lo lắng mối quan hệ giữa nguyên chủ và nhà họ Vương đang căng thẳng, liệu nhà họ Vương có sẵn lòng quan tâm đến cô không, nhà họ Vương đối xử với cô còn tốt hơn tưởng tượng của cô, nhìn thấy bóng dáng thật thà chất phác của Vương Quốc Xương, trong lòng Diệp Kiều dâng lên một sự ấm áp."
Mẹ Gia Hưng, mau tới đây! An An bị sói trên núi làm bị thương rồi, mau đến xem con bé một chút!"
Vương Quốc Xương vừa bước vào sân liền lớn giọng hô lên.
Liêu Tuệ Trân đang ở trong nhà nghe thấy tiếng gọi liền vội vàng bỏ đồ trong tay xuống đi ra ngoài, nhìn thấy cả người Diệp Kiều toàn vết máu, bà vừa đau lòng vừa lo lắng vội vàng kéo Diệp Kiều vào nhà.
Ngay sau đó bảo con gái mang nước vào nhà, lấy thuốc mỡ vải xô trong nhà ra cẩn thận xử lý sạch sẽ vết thương cho Diệp Kiều, sau đó còn lấy một bộ quần áo sạch đưa cho Diệp Kiều để thay ra.Đợi đến khi mọi chuyện ổn thỏa rồi, Liêu Tuệ Trân mới có thời gian ngồi xuống hỏi rõ ràng chuyện gì đang xảy ra, bà lại thở dài một hơi: "
Thím nói này An An, cháu đúng thật là một cô gái ngốc, nếu cháu gặp khó khăn gì thì cứ việc đến tìm thím là được rồi, cần gì phải mạo hiểm đi vào núi một mình như vậy, nếu cháu có mệnh hệ gì, mẹ của cháu ở dưới đất cũng không thể an tâm về cháu được.”"
Những năm nay nhà ai cũng khó khăn, cháu biết hoàn cảnh nhà thím, vả lại cháu lớn như vậy rồi cũng không thể lúc nào cũng dựa vào sự giúp đỡ tiếp tế của thím được. Nhưng thím yên tâm đi, cháu rất cẩn thận, cháu có chuẩn bị rồi mới đi lên núi, nhưng mà cháu thật sự có chuyện cần nhờ thím giúp đỡ. ""
Nói cái gì mà nhờ với không nhờ chứ, thím và mẹ cháu là chị em tốt, cháu cũng giống như con gái của thím vậy, cháu có việc gì cứ việc nói ra.”"
Thím à, không phải việc lớn, chỉ là trong nhà không còn lương thực, cháu muốn dùng một nửa số thịt sói vừa bắt từ trên núi xuống để đổi với thím một ít lương thực, anh cả bị thương rồi nên phải ăn tẩm bổ mới được.”
Cho dù không gặp được Vương Quốc Xương, Diệp Kiều vốn cũng đã có dự định này, thịt sói không tính là ngon, nhưng nó cũng là thịt, những năm nay lúc có thể ăn được thịt ít lại càng ít, huống hồ thịt sói vẫn là một thứ tẩm bổ tốt cho cơ thể, dùng nó để đổi thức ăn nhà họ Vương cũng không thiệt thòi.
Liêu Tuệ Trân nghe xong những lời Diệp Kiều nói, vừa định nói cái gì, nhưng bên ngoài vang đến một tiếng gõ cửa đã cắt ngang lời của bà, hóa ra là Cố Trăn đang tìm Diệp Kiều khắp thôn và tìm đến chỗ này.
Danh Sách Chương: