"
Anh cả, bánh kem đã làm xong, anh mau đến nếm thử xem vị thế nào?" Diệp Kiều thấy Cố Trăn vào thì vội vàng nói, giọng điệu chứa đựng vẻ khoe khoang.
Nếu là lúc trước Diệp Kiều sẽ không làm mấy chuyện ngây thơ như này, nhưng từ lúc trọng sinh vào cơ thể này, cắn nuốt linh hồn, tính tình của cô liền thay đổi rất nhiều.
Có lẽ là do hai linh hồn dung hợp lại, thậm chí có thể là do linh hồn của nguyên chủ bị linh hồn dị thế của cô cắn nuốt, cơ thể này bị cô chi phối, ý thức lấy cô làm chủ. Nhưng lại có một phần tích cách vốn không thuộc về cô xuất hiện, có lẽ là do tác dụng phụ của cắn nuốt linh hồn. Ví dụ như bây giờ cô đang dựa vào giường, tỏ ra vẻ khoe khoang mà đây là điều trước kia cô chưa từng làm.
Có điều Diệp Kiều vẫn giữ nguyên tắc cũ, chỉ cần không gây bất lợi cho cô thì cứ tùy ý. Tính cách biến hóa như vậy cũng xem như một thú vui nhỏ, có đôi khi làm cô có cảm giác chân thực hơn.
Cô cũng không kiềm chế hay thay đổi những điều này, dù sao linh khí ở đây cũng mỏng manh như vậy, không thể tu luyện phi thăng thành tiên được. Xem như để cuộc sống cô bớt nhàm chán, nhưng đề cao thực lực vẫn là chuyện cần thiết.
Cố Trăn nghe Diệp Kiều nói vậy liền cầm một miếng bánh bỏ vào miệng. Mùi vị không tệ, ít nhất ngon hơn bánh ngọt anh đã từng ăn qua trước đó. Bình thường, anh sẽ không ăn bánh, trừ phi được người ta tặng. Nhìn sắc mặt không chút nào che giấu vẻ khoe khoang và chờ mong của Diệp Kiều, trong lòng anh liền thấy buồn cười."
An An, tay nghề của em càng ngày càng lợi hại, bánh kem ăn rất ngon." Cố Trăn vừa cười vừa nói, nói xong còn bổ sung thêm một câu."
Còn ngon hơn so với bánh ở tiệm bánh."
Cô nhóc nhà mình làm tốt đương nhiên phải được khen. Cố Trăn nhìn Diệp Kiều không cách nào che giấu nụ cười kiêu ngạo của mình, khóe miệng lập tức cũng nở một nụ cười vui vẻ."Đúng vậy, không nhìn xem em là ai, chút chuyện nhỏ này sao có thể làm khó em được? Lấy tiền mua bánh ngọt trong tiệm bánh là hành động ngốc nhất! Vừa tốn công đi mua, vừa không ngon, sau này anh đừng mua bánh nữa. Muốn ăn thì cứ nói với em một tiếng, em làm cho, đừng tốn tiền lãng phí!""Được, nghe em, sau này không mua bánh ngọt nữa."
Giọng nói của Cố Trăn dịu dàng không tả nổi. Dáng vẻ keo kiệt và ngạo mạn này của Diệp Kiều, vào trong mắt Cố Trăn không những không làm anh chán ghét, mà còn khiến anh thấy mới lạ. Cô gái này sao có thể đáng yêu như vậy, mà cô gái đáng yêu này còn là vợ của anh, anh rất có cảm giác lập công lớn, cứ tưởng nhặt được đồ bỏ đi ai ngờ thứ này lại là bảo bối.
Lúc trước Cố Trăn có chút không vừa lòng mối hôn sự này, dù anh không có chờ mong gì về vợ tương lai. Anh cưới Diệp Kiều trong tình huống không thể lựa chọn, cưới một người anh thương yêu nhưng chưa từng nghĩ đến sẽ là vợ mình.
Bây giờ lại thấy hơi may mắn. Diệp Kiều như một miếng ngọc thô bỏ đi, chờ đến khi được lau chùi sạch sẽ, mài dũa một chút liền phát hiện đó là một viên ngọc quý. Anh may mắn được mài dũa viên ngọc thô này, cũng là người duy nhất có tư cách được mài dũa.
Trong lúc nói chuyện, Diệp Kiều đã cắt bánh kem thành sáu miếng. Gói kỹ lại đồng thời thắt một cái nơ xinh đẹp, nhìn không khác gì bánh ngoài tiệm bánh gói chút nào, nhưng bánh bên trong còn nhiều hơn.
Sáu phần? Đương nhiên Cố Trăn sẽ không để ý chi tiết này.
Cố Trăn đi đi về về nhiều lần, đương nhiên Diệp Kiều biết phải cần mấy phần. Trần Thắng và Vương Quốc Xương chắc chắn có phần, rồi đến thôn trưởng. Thôn trưởng là thôn trưởng trong thôn đồng thời kiêm đội trưởng sản xuất, ngoài ra còn hai nhà quan hệ tương đối tốt, tổng cộng là năm phần.
Danh Sách Chương: