Trợ cấp một tháng của Cố Trăn cũng chỉ hơn sáu mươi đồng. Ba mươi đồng này có thể mua không ít lương thực. Nếu biết trước cô sẽ không tình nguyện đi khám bệnh với Cố Trăn, chỉ cần cẩn thận một chút chắc Cố Trăn sẽ không phát hiện được gì. Dù sao y thuật của mẹ nguyên chủ cũng không tệ, nói rằng kế thừa từ y thuật từ mẹ nguyên chủ cũng khá có sức thuyết phục.
Có điều hối hận cũng đã muộn, bệnh đã khám, tiền đã trả, không thể lấy lại được, vạn sự khó hồi. Sớm biết xem bệnh tốn nhiều tiền như vậy cô nhất quyết sẽ không vào bệnh viện.
Cố Trăn nhìn biểu cảm tiếc tiền của Diệp Kiều thì hơi mắc cười. Cô vợ nhỏ của anh vừa ra khỏi khu trả phí đã bày ra dáng vẻ này, không hề vui vẻ chút nào, nhất là khi anh trả tiền, nhìn dáng vẻ ước gì có thể cướp hết về của cô làm anh thật sự buồn cười."
Không nhìn ra nhà chúng ta lại có một thần giữ của, dù bị bệnh cũng không nỡ tiêu tiền. Biểu cảm hai mắt đều là hình đồng tiền, miệng bĩu đến sắp treo được hai cái bình dầu luôn rồi." Cố Trăn nhìn Diệp Kiều như vậy không nhịn được lên tiếng trêu ghẹo.
Diệp Kiều không thèm để ý đến những lời trêu ghẹo của Cố Trăn. Thật ra có bản chất thần giữ của cũng rất tốt. Nhớ năm đó ở giới tu chân, làm tán tu tất cả đều phải tự dựa vào mình, khó khăn biết bao. Dần dần cô dưỡng thành bản tính có vào không có ra. Dù sau này tu vi cao lên thì lúc đó đã thành thói quen không đổi được.
Hơn nữa còn ở thế giới này, tất cả đều mới bắt đầu. Số tiền mà Cố Trăn đưa không phải để cô vung tiền qua trán, nhưng lại bị Hà Quế Hương gạt hết, trong túi giờ đây không còn một đồng."
Thần giữ của thì sao? Cũng không phải trộm cướp! Anh ở trong quân đội kiếm tiền rất khó khăn, vào bệnh viện khám chút đã xài hết nửa tháng tiền trợ cấp, lại chỉ được chút xíu thuốc, uống được hai ba ngày. Chúng ta chỉ bị thương nhẹ cũng tự trị được, nói trắng ra là tiêu tiền uổng phí, về sau em không muốn đến đây nữa."
Cố Trăn nghe Diệp Kiều nói thế cũng không xem là thật, chỉ xem như đang nghe những lời trẻ con giận hờn. Chỗ nào cũng có thể không đến trừ bệnh viện, không ai có thể bảo đảm đời này mình không bị bệnh bao giờ? Tự chữa trị sao? Lời này mà cũng dám nói! Nếu mẹ nuôi ở đây, lấy y thuật của mẹ nuôi trị những vết thương ngoài da chắc chắn không thành vấn đề, nhưng không phải bệnh gì bà cũng trị được. Còn Diệp Kiều, ngay cả cỏ dại trên núi mà cũng xem như thảo dược hái về nhà, ha ha.
Mặc dù Cố Trăn nghĩ vậy nhưng anh cũng không nói ra để tránh đả kích cô. Trên mặt anh chỉ bày ra vẻ mặt cười như không.
Diệp Kiều lại "
A" một tiếng, rõ ràng Cố Trăn không tin cô, trong lòng cô thấy không vui. Anh dám xem thường cô!
Cô, một Lạt thủ tiên tử trong giới tu tiên, sao có thể bị người ta ăn nói lung tung thế được. Cô nói được là làm được, chút vết thương nhỏ này thì tính là gì?
Có điều lúc này cô thật sự không có gì để chứng minh và phản bác lại. Nếu chứng minh được, làm Cố Trăn nghi ngờ thì sẽ phiền phức.
Diệp Kiều không từ bỏ, chờ về nhà cô sẽ tìm vài quyển sách y thuật nghiên cứu một chút để thể hiện ra bản lĩnh của mình, đến lúc đó xuất ra vài chiêu, xem xem Cố Trăn có còn cười nhạo cô hay không!"
Lạt thủ tiên tử" này thù rất dai, đương nhiên Diệp Kiều cũng không chỉ thù vì lý do ngây thơ này, quan trọng là khi cô nhìn thấy bệnh viện có rất nhiều người đến, có vẻ làm ăn rất tốt. Cho dù giá cả mắc hay rẻ thì người ta đều phải trả tiền, không có lựa chọn nào khác, thật sự là một nghề kiếm tiền rất tốt!
Danh Sách Chương: