“Anh ngang ngược quá rồi đấy! Cái này không cho, cái kia cũng không cho. Đây là tự do của em đó được không? Rõ ràng anh còn nói sẽ đối xử tốt với em, nhưng cái gì cũng do anh quyết định cả. Em cũng đâu phải con búp bê vải không có suy nghĩ để mặc anh sắp đặt đâu?” Diệp Kiều bất mãn lẩm bẩm.
Cố Trăn bị Diệp Kiều dằn vặt nhưng vẫn không nổi giận, “Anh nói rồi, chỉ cần em đưa ra yêu cầu hợp lí thì em nói gì anh cũng nghe em.”Đương nhiên, cái gì cần quản thì vẫn quản, không thể buông lỏng được.
Tình huống của hai người họ không giống nhau, trong lòng Cố Trăn, Diệp Kiều không chỉ là vợ mà còn là em gái. Giờ phút này hai người đã không còn bất kì người thân nào khác trên đời, nếu anh mặc kệ cô thì sẽ ai quan tâm Diệp Kiều đây?
Diệp Kiều cảm thấy cô và Cố Trăn không có chung quan điểm, người này vừa ngang ngược vừa lợi hại, lại còn lo chuyện bao đồng, cách anh ta được càng xa càng tốt, không cần thiết phải so đo thiệt lợi nữa.
Cô không tin Cố Trăn bận bịu chuyện trong quân đội rồi còn có thừa tay chân lo cả chuyện của cô. Còn về việc dẫn cô đi tùy quân sao, hừ! Không có khả năng! Cho dù Cố Trăn đã sắp xếp đâu vào đấy rồi thì cũng phải chờ cô tự nguyện đi mới được.
Tất nhiên là Cố Trăn không biết những suy nghĩ này của Diệp Kiều. Thấy có vẻ như Diệp Kiều đã nghĩ thông suốt, cũng không kì kéo chuyện quan nãy nữa thì trong lòng anh rất vui.
Nói anh ích kỉ cũng được, nếu là người trong lòng thì tuyệt đối không có khả năng nhường cô cho người khác được. Càng không nói đến Cố Trăn, so với những người chỉ biết nói chuyện trăng gió, không có trách nhiệm thì anh mới chính là người mà Diệp Kiều có thể tin tưởng.
“Anh không có ý ép buộc em, anh chỉ muốn nói rõ ràng với em sự thực mà thôi, tránh em đi lầm đường. Em cũng đừng phiền não nữa, nếu em cảm thấy không thích ứng được thì trước mắt có thể coi anh như anh trai của em. Bản thân em cũng từng nói, giờ em còn nhỏ, chúng ta từ từ phát triển, được không?”
“Em làm bánh cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi một lát đi, để anh làm cơm chiều cho, lúc nào xong anh sẽ gọi em.” Cố Trăn nói xong thì đi về phía phòng bếp.
Diệp Kiều giơ nắm tay với bóng lưng của Cố Trăn, ngẫm nghĩ một hồi cuối cùng vẫn đi theo sau.
Cô đâu mệt đến nỗi bữa cơm chiều cũng không làm nổi, chủ yếu là do trong bếp có một vài nguyên liệu nấu ăn phải giữ lại ngày mai dùng cho tiệc mời khách. Cố Trăn không biết rõ mấy thứ này lắm, không thể để người này phá hỏng tính toán của cô được.
Diệp Kiều là người sống có kế hoạch. Mặc dù việc không phát triển theo hướng cô muốn nhưng ngày thì vẫn cứ trôi, cô không thể chỉ vì chuyện cỏn con đó mà sa sút tinh thần. Tạm thời cứ ôm cái đùi vàng này trước đã, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, tình tiết về sau ai mà đoán trước được.
Diệp Kiều cho rằng những suy tính của Cố Trăn bây giờ chỉ là do anh ta chưa tìm được nữ chính, người phụ nữ mà anh ta thích mà thôi. Chờ đến khi gặp được người đó mà xem, Cố Trăn sẽ không kiên trì vậy nữa.
Có khi đến lúc ấy cô có tự nguyện đi theo anh thì Cố Trăn cũng chưa chắc đồng ý. Không hiểu sao đột nhiên trong lòng cô lại có hơi buồn rầu, đây không phải là kết quả cô hằng mong ước sao?
Cố Trăn đi tới phòng bếp, đúng như Diệp Kiều dự đoán, anh định mang gà rừng và nấm hương đi hầm. Trước đây Diệp Kiều thích ăn món này, anh nấu món này coi như để dỗ cho cô vui. Kết quả, còn chưa kịp đem đi hầm đã bị Diệp Kiều giơ tay ngăn cản.
“Anh không được động vào mấy cái này! Mau bỏ xuống!”
“Làm sao vậy?”
Mặt Cố Trăn ngơ ngác, chủ yếu là do lúc nói Diệp Kiều có hơi kích động, âm thanh cao hơn bình thường làm anh khó hiểu.
“Em định giữ cái này đến mai để chiêu đãi khách. Tối nay anh nấu đại vài món đi. Thôi, anh để đó em làm. Anh cứ mang bánh kem cho người ta đi, tiện thì lấy cả gạo theo đổi ít rau dưa củ quả về.”
Diệp Kiều vừa nói vừa bắt đầu nấu ăn.
Hôm nay lên huyện cô mua phần lớn là gạo và các loại thịt, rau dưa thì chưa mua. Dạo gần đây có rất ít loại rau, việc mua sắm cũng bị hạn chế, người bán cũng không có lời.
Ngược lại, vào trong thôn thì vừa hoang vu vừa xa vắng, những khuyết điểm trước đây giờ lại thành ưu thế. Người người nhà nhà đều trồng trên đất riêng, các loại củ quả gì cũng có, so với ngoài kia vừa rẻ vừa ngon.
Mặc dù không bán được, nhưng vẫn có thể sử dụng lương thực hoặc một số thứ khác để đổi. Cho nên lúc đi lên huyện trên cô mới không mua, chỉ tập trung mua nhiều lương thực về sau đó dùng lương thực để đổi là được rồi.
Danh Sách Chương: