"
Anh cả, em thật sự không ăn được nữa." Diệp Kiều thấy Cố Trăn gắp thức ăn cho mình không ngừng, đồ ăn trong chén của cô đã chất đầy như núi, cô buông đôi đũa trong tay xuống, xoa xoa cái bụng nhỏ đã no, không ăn thêm nữa.
Cố Trăn thấy Diệp Kiều thật sự không ăn nổi nữa, anh cũng không ép cô. Anh bưng chén đồ ăn của Diệp Kiều qua chỗ mình, ăn hết chỗ đồ ăn còn lại mà không hề ghét bỏ. Diệp Kiều không nghĩ tới anh sẽ làm vậy, cô cảm thấy trong lòng có cảm xúc gì đó là lạ, từ trước đến nay chưa từng có người nào ăn thức ăn thừa của cô cả.
Lúc trở về thôn, do hôm nay Cố Trăn mua khá nhiều đồ nên Trần Thắng phụ giúp khiêng đồ đến nhà hai người. Cố Trăn cũng sẵn tiện trả lại số lương thực hôm qua anh đã mượn, còn cố ý đưa nhiều hơn một chút.
Trần Thắng muốn nói không cần, nhưng nghĩ đến tính cách của Cố Trăn, anh sẽ không bao giờ chiếm lợi của người khác, nên anh ta cũng không nói thêm nữa, đành nhận lấy số lương thực Cố Trăn đưa cho."
Anh Trần, hay là anh vào nhà ngồi một chút, ăn cơm tối xong rồi hẵn về." Diệp Kiều vừa bận rộn làm cơm, vừa nhiệt tình niềm nở mời Trần Thắng."
Không cần đâu, chị dâu của em còn đang đợi anh ở nhà, anh phải tranh thủ về. Để sáng mai đi, đúng lúc ngày mai Quân Tử cũng đến, An An phải chuẩn bị thật nhiều món ăn ngon, để ba anh em tụi anh no nê một bữa. Quen biết em từ nhỏ đến giờ, anh vẫn chưa được thử qua tay nghề của An An đâu!"
Trần Thắng nửa đùa nửa thật nói, thật ra là muốn thăm dò và nhắc nhở Diệp Kiều, lúc trước mỗi lần Cố Trăn trở về, khó khăn lắm mới có một bữa tụ họp với bạn bè, vậy mà không có lần nào Diệp Kiều nể mặt.
Khi đó bác gái vẫn còn nên không sao, bọn anh cũng sẽ không so đo với một cô gái nhỏ. Nhưng trong lòng ít nhiều cũng để ý. Bây giờ Diệp Kiều đã trở thành vợ của Cố Trăn, thân phận đã thay đổi, đương nhiên có một số điều sẽ không giống trước kia nữa.
Nếu là lúc trước Trần Thắng sẽ không nhắc nhở Diệp Kiểu, vì cô gái tùy hứng này chỉ cần nghe không hợp ý mình thì sẽ bắt đầu cau có. Hiện tại cũng là do thấy Diệp Kiều ngày càng trở nên ngoan ngoãn và hiểu chuyện, Trần Thắng mới cố ý nhắc nhở một câu như vậy, cũng mong Diệp Kiều có thể biểu hiện tốt, vớt vát lại chút mặt mũi cho Cố Trăn.
Diệp Kiều biết Cô Trăn có mấy người anh em tốt, cũng biết Quân Tử là một trong những người bạn tốt của anh. Lúc trước anh ta cũng vào quân đội chung với Cố Trăn, có điều lăn lộn trong quân đội không được tốt như Cố Trăn, nên sau này anh ta đã xuất ngũ.
Về người đàn ông Quân Tử này, Diệp Kiều cho rằng nếu dựa theo nội dung trong quyển sách kia, thanh danh của Diệp Kiều không tốt cùng với những lời đồn đại không tốt trong quân đội của Cố Trăn đều liên quan đến người tên Quân Tử này.
Rất nhiều chuyện xấu của Diệp Kiều đều do Quân Tử lan truyền ra, bởi vì anh ta thực sự rất chán ghét người phụ nữ vừa lười vừa xấu tính như Diệp Kiều, cảm thấy cô chỉ mang lại phiền phức cho Cố Trăn.
Tuy là vậy, nhưng Diệp Kiều cũng không hoàn toàn ghét Quân Tử, dù sao lúc đó cũng là nguyên chủ thật sự ngu ngốc, không làm được việc gì tốt, bị người khác chán ghét cũng là chuyện bình thường.
Hơn nữa khi đó tuy Quân Tử không thích nguyên chủ, nhưng khi Cố Trăn nhờ vã thì anh ta vẫn giúp nguyên chủ mấy lần, huống chi Quân Tử còn là anh em tốt của Cố Trăn.
Cho dù suy xét từ phương diện nào, Diệp Kiều vẫn quyết định ngày mai sẽ chiêu đãi Quân Tử thật tốt, còn sau này sẽ đối đãi như thế nào thì phải xem biểu hiện của anh ta ra sao đã.
Danh Sách Chương: