Mục lục
Cô Vợ Bí Ẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi rời khỏi cửa hàng xe, hai người lại đi tới siêu thị mua đồ để chuẩn bị bữa trưa.



Vương Giai Kỳ lẽo đẽo đẩy xe theo Bạch Lăng Diệp đi chọn thực phẩm, vừa đi cô vừa than thở: "Lăng Diệp à, cậu cần gì phải chọn lựa tỉ mỉ như thế làm gì, không phải cứ lấy một cái là được rồi sao? Mình thấy chúng đều giống nhau cả mà!"



Bạch Lăng Diệp cười cười quay lại nhìn cô: "Giống nhau? chúng là thịt ở hai phần khác nhau mà!"



"Ai cần quan tâm chứ, mình chỉ cần biết nó đều là thịt là được rồi!"



Bạch Lăng Diệp thở dài ngao ngán sau đó tiếp tục chọn đồ. Cô bạn này của cô đích thực là một tiểu thư ngậm thìa vàng từ nhỏ, ngay cả đến việc chọn thịt cũng còn không biết.






Tuy Vương gia chỉ là một gia tộc nhỏ, nhưng bọn họ cũng có chỗ đứng trong thành phố này. Vương Giai Kỳ lại là con một trong gia đình nên rất được ba mẹ cưng chiều. Những việc như thế này đều không đến lượt cô ấy động tay vào.



Sau khi mua đồ trở về, Bạch Lăng Diệp vào bếp giúp mẹ cô làm đồ ăn trưa, lại làm thêm một phần bỏ vào cặp lồng.



Làm xong, Bạch Lăng Diệp vội vã chào tạm biệt mẹ mình, dặn mọi người ăn cơm trước rồi xách cặp lồng rời khỏi nhà.



Hạ Mộng Di ngạc nhiên nhìn con gái mình, bà chưa kịp hỏi có chuyện gì thì đã không còn thấy bóng dáng cô đâu nữa rồi.



Vương Giai Kỳ ở trên ghế sô pha vừa chơi game xong liền đứng dậy đi tới bàn ăn ngồi xuống rồi nói: "Dì Hạ à, dì cứ mặc kệ cậu ấy đi, cậu ấy là nhận sự ủy thác của người ta đi chăm bệnh rồi, chúng ta mau ăn cơm thôi, con đói lắm rồi!"



Hạ Mộng Di tuy lo lắng nhưng nghe những lời cô nói cũng yên tâm hơn một phần, bà ngồi xuống múc canh ra bát sau đó cười với Vương Giai Kỳ: "Con đói rồi phải không? Nào mau ăn món này đi, lâu lắm rồi dì mới làm món này không biết hương vị có thay đổi không?" vừa nói bà vừa gắp cho cô một miếng sườn.



Vương Giai Kỳ gắp miếng sườn lên ăn, sau khi cắn một miếng sườn xong liền nói: "Ưm, món này vẫn ngon như vậy, đúng là đồ ăn dì Hạ làm mà!"



Lúc này Bạch Tuấn Hiên mới từ trong phòng ngủ đi ra, vì hôm nay là chủ nhật nên giờ này cậu mới thức dậy, vừa bước vào phòng ăn liền nhìn thấy Vương Giai Kỳ, cậu dụi dụi mắt sau đó lại mở mắt ra nhìn.



Thấy Bạch Tuấn Hiên nhìn mình chằm chằm, Vương Giai Kỳ ngẩng đầu lên hỏi: "Tiểu Hiên à, sao em cứ nhìn chị chằm chằm vậy hả?"






"Tại sao giờ này mà chị lại ở đây?" Bạch Tuấn Hiên vừa nói vừa kéo ghế ngồi xuống.



Hạ Mộng Di lập tức đưa bát đũa cho cậu.



"Thì Tôi tới là để ăn trực đó!" Vương Giai Kỳ vừa cười vừa đưa đũa gắp một miếng thịt lên đưa lên miệng.



Bạch Tuấn Hiên nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ, cậu không tin bà cô này tới đây chỉ để ăn cơm.



Bạch Tuấn Hiên nhìn xung quanh, sau đó nhìn vào trong bếp, không thấy chị gái đâu, cậu quay sang hỏi Hạ Mộng Di: "Mẹ, chị con đi đâu rồi, chị ấy không ăn cơm ở nhà sao?"



"Chị cậu ấy hả, chị cậu đang ở bệnh viện đó!" Vương Giai Kỳ vừa ăn vừa nói.



"Không phải nói hôm nay chị ấy không phải đi làm sao? Tại sao còn tới đó!"



"Thì là nhận sự ủy thác của người nào đó, đi chăm bệnh cho mẹ anh ta chứ sao nữa!"



"Lại là anh ta nữa sao? Thật không hiểu nổi tại sao chị ấy lại nhận lời anh ta nữa!" Bạch Tuấn Hiên cau mày, tuy cậu không ghét người đàn ông đó nhưng cứ mỗi lần thấy anh ta gần gũi với chị cậu là cậu lại cảm thấy khó chịu.



Hạ Mộng Di thấy cậu cau mày thì nói: "Kệ chị gái con đi, không phải mẹ đã dạy các con là phải biết giữ lời hứa sao? Nó đã nhận lời người ta rồi thì không thể thất hứa được, với cả chị con là bác sĩ, chăm sóc cho bệnh nhân cũng là điều đương nhiên."



"Nhưng chị ấy cũng không thể vì thế mà không ăn cơm được, giữ lời hứa thì cũng phải đảm bảo sức khỏe chứ!" Bạch Tuấn Hiên oán trách nói.



Hạ Mộng Di mỉm cười gắp thức ăn vào bát của cậu nói: "Yên tâm đi, mẹ có để phần đồ ăn cho nó rồi, tí chị con về sẽ ăn sau." đứa con trai này của bà là người ngoài lạnh trong nóng, bà biết bề ngoài nó luôn tỏ ra ghét bỏ, hay tranh cãi với chị gái nhưng trong lòng nó lại rất thương bà và chị gái nó. Chỉ trách bà, không thể dành nhiều sự quan tâm cho các con, buộc chúng phải trưởng thành từ quá sớm.



Bạch Tuấn Hiên lúc này mới yên tâm mà gắp thức ăn lên ăn, Vương Giai Kỳ thấy cậu không còn cau mày nữa thì cũng vui vẻ tiếp tục ăn cơm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK