Kể từ khi có thai thì những cơn buồn ngủ cứ thường xuyên kéo đến khiến Bạch Lăng Diệp vô cùng mệt mỏi, nhưng vẫn may phản ứng nôn nghén của cô cũng rất ít nên cô cũng không bị ảnh hưởng bởi chuyện ăn uống, chỉ khi ăn món ăn quá tanh hoặc mùi quá nồng mới khiến cô có chút buồn nôn.
Bạch Lăng Diệp ngủ thẳng một mạch đến chập tối, khi cô mở mắt, Hàn Trạch Dương đã sắp xếp xong đồ đạc của cô, anh mỉm cười nhìn cô nói, "Em dậy rồi sao? Chắc em và bảo bối cũng đói lắm rồi nhỉ? Mau ra ăn tối đi, Mẹ có nấu canh gà mang qua cho em đấy!"
Bạch Lăng Diệp gật đầu, nhanh chóng ngồi dậy bước xuống giường, Hàn Trạch Dương vội cầm lấy áo khoác từ trên ghế khoác lên cho cô, "Tuy đã vào xuân nhưng trời vẫn còn lạnh, anh vẫn nên khoác thêm áo khoác vào thì hơn!"Hàn Trạch Dương cười cười, "Đương nhiên! Bây giờ, với anh, em và con là quan trọng nhất!"
Bạch Lăng Diệp cười cười ôm lấy cổ anh, "Vậy ông xã à, làm phiền anh đưa mẹ con em ra ngoài bàn ăn nhé!"
"Được rồi! Đi thôi!" Hàn Trạch Dương vừa nói vừa bế đi ra ngoài.
Ăn tối xong, Bạch Lăng Diệp lại sắp xếp lại mấy đồ đạc linh tinh còn sót lại vào vali, đa số đồ đạc của cô đều đã được Hàn Trạch Dương sắp xếp ổn thỏa hết rồi.
Hàn Trạch Dương trở lại từ phòng làm việc, trên tay anh còn bưng một ly sữa ấm, anh bước tới nhẹ xoa đầu cô, "Mau uống sữa đi! Sau đó đi ngủ sớm một chút!"
Bạch Lăng Diệp quay đầu nhìn anh gật gật đầu, nhanh chóng đón lấy ly sữa.
Hàn Trạch Dương ngồi xuống bên cạnh giúp cô sắp xếp mấy thứ còn sót lại.
Bạch Lăng Diệp mỉm cười nhìn anh, "Ông xã, hình như anh càng ngày càng giống một người đàn ông của gia đình rồi đấy!"Hàn Trạch Dương cười cười, "Đương nhiên! Bây giờ, với anh, em và con là quan trọng nhất!"
Bạch Lăng Diệp cười cười ôm lấy cổ anh, "Vậy ông xã à, làm phiền anh đưa mẹ con em ra ngoài bàn ăn nhé!"
"Được rồi! Đi thôi!" Hàn Trạch Dương vừa nói vừa bế đi ra ngoài.
Ăn tối xong, Bạch Lăng Diệp lại sắp xếp lại mấy đồ đạc linh tinh còn sót lại vào vali, đa số đồ đạc của cô đều đã được Hàn Trạch Dương sắp xếp ổn thỏa hết rồi.
Hàn Trạch Dương trở lại từ phòng làm việc, trên tay anh còn bưng một ly sữa ấm, anh bước tới nhẹ xoa đầu cô, "Mau uống sữa đi! Sau đó đi ngủ sớm một chút!"
Bạch Lăng Diệp quay đầu nhìn anh gật gật đầu, nhanh chóng đón lấy ly sữa.
Hàn Trạch Dương ngồi xuống bên cạnh giúp cô sắp xếp mấy thứ còn sót lại. Sắp xếp một hồi, cơn buồn ngủ liền kéo tới, Bạch Lăng Diệp ngáp một cái, Hàn Trạch Dương cười cưng chiều nhìn cô, "Buồn ngủ rồi thì chúng ta đi ngủ, chỗ còn lại sáng mai anh sẽ thu dọn nốt!"
"Nhưng mà..."
"Nhưng gì chứ? Em không nghĩ cho bản thân thì cũng nên nghĩ cho bảo bối của chúng ta chứ?" Nói rồi anh hướng về chiếc bụng phẳng lì của của cô mà nói chuyện, "Phải không bảo bối? Có phải con cũng muốn mẹ con nghỉ ngơi rồi không?"
Bạch Lăng Diệp bật cười nhìn anh, "Thôi được rồi! Chúng ta đi ngủ thôi!"
Việc chuyển nhà đã có mọi người lo, ít nhất là Bạch Lăng Diệp không phải động tay động chân gì, hễ cô động đến thứ đồ gì đó thì đều bị hai bà mẹ can ngăn.
Cũng may những việc như khiêng vác và bê đồ đều đã có công ty chuyển nhà lo, mọi người chỉ có việc kiểm kê đồ đạc cùng với thu dọn phòng ốc.Xe vừa lái vào khu hoa đế, Bạch Lăng Diệp liền cảm nhận được sự chu toàn của nơi đây, từ không khí cho đến cảnh sắc ven đường, mỗi một chi tiết đều được cẩn thận tỉ mỉ chăm chút, hơn nữa bảo an ở đây cũng rất tốt, chẳng trách nơi này lại là khu vực đắt nhất thành phố.
Rất nhanh xe liền lái vào khuôn viên biệt thự, nhìn từ xa cũng đã thấy được sự sang trọng và đồ sộ của nơi này.
Vì sở thích của hai mẹ nên Hàn Trạch Dương và Bạch Lăng Diệp đã quyết định chọn một biệt thự trang trí đơn giản một chút theo phong cách cổ điển, không quá khoa trương, đương nhiên về giá tiền thì không thể nói với bọn họ, nếu không khi nghe thấy chỉ sợ bọn họ sẽ trực tiếp xách đồ quay trở lại nhà cũ mất.
Bước xuống xe mọi người liền trực tiếp đi vào phòng khách, vì đây là biệt thự gia đình cho nên nhìn sẽ không quá rộng lớn như biệt thự nhà họ Hạ hay nhà họ Hàn, tuy nhiên căn biệt thự này vẫn có rất nhiều phòng đủ để mọi người sinh sống và cho khách ở. Qua một buổi sáng cuối cùng cũng sắp xếp xong xuôi mọi thứ, Bạch Lăng Diệp nhìn thoáng qua phòng bếp, Trần Nhã Tịnh và Hạ Mộng Di đang ở bên trong chuẩn bị bữa trưa, từ ngày cô có thai thì những công việc bếp núc đều không đến phiên cô làm, hoàn toàn do mẹ chồng và mẹ của cô đảm nhiệm, thỉnh thoảng sẽ tới phiên Hàn Trạch Dương.
Hàn Trạch Dương từ trong bếp đi ra, trên tay bưng một đĩa sườn xào chua ngọt cưng chiều nhìn cô, "Đói rồi phải không? Mau đi thay quần áo rồi xuống ăn cơm!"
Bạch Lăng Diệp gật đầu nhanh chóng đi lên phòng thay quần áo sau đó trở lại, vừa muốn đi vào phòng ăn, chuông cửa liền vang lên.
Bạch Lăng Diệp hơi ngơ ngác, không phải bọn họ vừa mới chuyển tới đây sao? làm sao lại có người tới lúc này chứ, tuy nhiên cô vẫn ra ngoài mở cửa.
Vừa mở cửa liền thấy Lăng Hạo Thiên, Vương Giai Kỳ còn có Lục Hạo và Hàn Lạc Vi.
Bạch Lăng Diệp ngơ ngác hỏi: "Sao mọi người lại tới đây?"Vương Giai Kỳ đắc ý dúi vào tay cô một hộp quà, "Bọn mình tới mừng cậu chuyển nhà mới!"
Bạch Lăng Diệp còn chưa hết ngạc nhiên, Hạ Mộng Di đã từ trong bếp đi ra cười nói, "Là mẹ gọi mấy đứa tới đấy! Không phải là mừng tân gia sao? Càng đông càng vui mà!" Rồi bà niềm nở đi tới phía cửa, "Nào! Mấy đứa mau vào nhà đi!"
Mọi người vui vẻ ngồi xuống cùng nhau dùng bữa cơm tân gia. Bạch Lăng Diệp đột nhiên cảm thấy không khí tân gia vui vẻ ấm áp như vậy thật là hạnh phúc.