Hàn Trạch Dương định đưa về, nhưng cô từ chối vì chiều nay cô có hẹn với Vương Giai Kỳ, bạn thân của cô.
Bạch Lăng Diệp chào tạm biệt mọi người rồi ra về, Hàn Trạch Dương tiễn cô ra tới cổng bệnh viện, Bạch Lăng Diệp quay đầu mỉm cười nhìn anh: "Anh tiễn tôi tới đây là được rồi, anh mau về chăm sóc bác gái đi, chắc bác ấy cũng sắp tỉnh rồi đấy!"
Hàn Trạch Dương gật đầu: "Vậy, cô đi đường cẩn thận! Hẹn gặp lại!"
Bạch Lăng Diệp gật đầu: "Ừm, hẹn gặp lại!" Dù sao hai người đều sống trong một khu chung cư, không sớm thì muộn, chắc chắn sẽ gặp lại nhau.
Nói xong, Bạch Lăng Diệp bước tới đưa tay bắt taxi, sau đó tới chỗ hẹn.
Hàn Trạch Dương đứng ở cổng bệnh viện nhìn đến khi chiếc taxi cô lên khuất bóng, mới quay trở lại phòng bệnh.
Hàn Trạch Dương bước vào phòng bệnh, mẹ anh vẫn còn đang hôn mê, Lục Hạo và Lăng Hạo Thiên đang ngồi trên ghế sô pha.
Thấy anh bước vào, Lăng Hạo Thiên liền ngẩng đầu nhìn anh, trêu chọc hỏi: "Tiễn người đẹp về rồi đó hả?"
Hàn Trạch Dương không nói gì đi tới ngồi xuống ghế sô pha nhìn cậu ta hỏi: "Bao giờ, thì mẹ tôi tỉnh?"
"Sắp rồi, chắc khoảng một tiếng nữa, bác ấy sẽ tỉnh!"
Hàn Trạch Dương gật đầu sau đó quay sang phía Lục Hạo: "Cậu trở về công ty trước đi! Mấy ngày này, việc ở công ty giao cho cậu, thời gian này tôi muốn ở lại chăm sóc mẹ!"
Lục Hạo gật đầu, chuẩn bị đứng dậy, Hàn Trạch Dương lại đột nhiên nói thêm: "Còn nữa, trở về giúp tôi tìm hiểu chút thông tin về bác sĩ Bạch!"
Nghe anh nói câu này, Lục Hạo và Lăng Hạo Thiên đều mở to mắt nhìn anh.
Rất nhanh, Lục Hạo liền lấy lại tinh thần rồi gật đầu: "Vậy, nếu không còn việc gì thì tôi trở về công ty trước đây!" Nói xong, anh đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc này Lăng Hạo Thiên mới hoàn hồn, anh ngẩng đầu nhìn Hàn Trạch Dương, nghiêm túc hỏi: "Cậu xác định là cô ấy?"
"Ừm, mình cũng không chắc nữa. Chỉ là, mình cảm thấy cô ấy không giống những người phụ nữ khác!" Hàn Trạch Dương vừa nói vừa đưa tách trà lên miệng uống một ngụm.
"Vậy, cậu đã quên được người đó rồi chứ?" Lăng Hạo Thiên dùng giọng nói dò xét hỏi anh.
Khuôn mặt Hàn Trạch Dương lập tức trở nên lạnh hơn, khiến Lăng Hạo Thiên chút nữa thì phải chạy ra khỏi phòng.
Hàn Trạch Dương lạnh lùng nói một câu: "Đừng bao giờ nhắc tới cô ta trước mặt tôi!"
Lăng Hạo Thiên lập tức ngậm miệng lại, đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, lấy lại bình tĩnh rồi nói: "Vậy không còn gì nữa thì mình phải đi làm việc đây! Lát nữa dì ấy tỉnh thì gọi điện cho mình!"
Nói xong anh liền đi nhanh ra khỏi phòng, sớm biết vậy, anh đã không nhắc đến người đó trước mặt Hàn Trạch Dương rồi, đúng là cái miệng hại cái thân mà, nếu để cậu ta thực sự tức giận thì không biết cái bệnh viện này của anh còn không đây. Lăng Hạo Thiên vừa tự trách mình vừa đi về phòng viện trưởng.
Trong phòng, Hàn Trạch Dương ngồi trầm lặng ở trên ghế sô pha một lúc lâu, cho tới khi nghe thấy tiếng ho khù khụ của Trần Nhã Tịnh, anh mới đứng dậy, đi tới chỗ bà hỏi: "Mẹ, mẹ tỉnh rồi sao?"
Trần Nhã Tịnh vừa tỉnh nhìn thấy anh liền mỉm cười, tuy nụ cười của bà còn yếu ớt, nhưng đối với Hàn Trạch Dương thì là một sự vui mừng. Anh lập tức lấy điện thoại gọi báo cho Lăng Hạo Thiên, sau đó khẽ nắm tay bà, ngồi xuống cạnh bà nói: "Mẹ, mẹ đợi chút, con lập tức gọi Hạo Thiên tới khám cho mẹ!"
Trần Nhã Tịnh cười cười khẽ nói: "Không cần lo lắng, mẹ không sao rồi!" vì vừa tỉnh dậy nên giọng nói của bà có chút khàn.
Lăng Hạo Thiên vừa nghe điện thoại liền chạy tới phòng bệnh, anh đến bên cạnh bà, khám toàn trạng cho bà rồi nói: "Tình hình của dì rất tốt, chỉ cần ở lại nghỉ ngơi ở đây thêm mấy ngày là có thể xuất viện!"
Trần Nhã Tịnh nhìn Lăng Hạo Thiên mỉm cười khẽ nói: "Vất vả cho con rồi! Cảm ơn con!"
Lăng Hạo Thiên cười cười nói: "Không có, con không hề vất vả chút nào, đây là trách nhiệm của con mà, hơn nữa người làm phẫu thuật cho bác không phải con mà là bác sĩ Bạch, chính Trạch Dương đã tìm được cô ấy tới giúp dì!"
Trần Nhã Tịnh nghe vậy liền nhìn Hàn Trạch Dương, "Vậy thì con phải cảm ơn người ta cho dàng hoàng đó!"
"Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ cảm ơn cô ấy mà!" Hàn Trạch Dương nói xong liền đứng dậy đi tới bàn rót một chút nước ấm đưa tới, rồi dìu bà dậy để bà uống nước.
Lăng Hạo Thiên nói: "Nếu tình hình của dì đã ổn định, vậy con xin phép ra ngoài làm việc, có chuyện gì thì bác có thể nhấn chuông gọi y tá tới!"
Trần Nhã Tịnh gật gật đầu, sau đó được Hàn Trạch Dương đỡ để nằm xuống.
Hàn Trạch Dương ở lại bệnh viện cả ngày hôm đó, anh ngoài giúp đỡ Trần Nhã Tịnh mấy việc như đỡ bà dậy, giúp bà gọt hoa quả thì chỉ ngồi một chỗ khiến Trần Nhã Tịnh cảm thấy thật bí bách, bà lên tiếng nói với anh: "Con đó, còn không mau kiếm con dâu tới đây chăm sóc cho mẹ, để con chăm sóc cả ngày làm mẹ bí bách muốn chết!"
Hàn Trạch Dương cười nhìn bà rồi nói: "Mẹ yên tâm, con dâu thì sớm muộn gì mẹ cũng sẽ có thôi!"
"Con nói vậy là có ý gì, có phải con để ý tới ai rồi hay không?" Trần Nhã Tịnh vui mừng nhìn con trai, thằng con này của bà, từ nhỏ tính cách đã lạnh lùng khó gần, bà còn sợ nó sẽ không kiếm được người yêu đây.
Hàn Trạch Dương không trả lời mà đứng dậy nói: "Đã tới giờ cơm tối, con đi mua đồ ăn cho mẹ!" nói xong anh liền đứng dậy đi ra cửa.
Trần Nhã Tịnh nhìn hướng cửa, khẽ thở dài, lại chạy trốn nữa rồi, mỗi lần bà hỏi đến chuyện này, nó đều viện cớ để cho qua mà. Thôi kệ vậy dù sao chuyện của nó bà cũng không thể can thiệp vào được.