Hôm nay là thứ bảy, là ngày cửa hàng đồ trang trí sẽ đưa đồ đến để lắp đặt, vốn dĩ Bạch Lăng Diệp định đưa mẹ cô đến cửa hàng để xem xét nhưng hôm nay trời lại mưa dữ dội, cô không yên tâm để bà ra ngoài cùng mình nên chỉ đành kéo theo Vương Giai Kỳ đi cùng, dù sao cô ấy cũng học chuyên ngành thiết kế, mấy chuyện sắp xếp bày trí đối với cô ấy chỉ là chuyện nhỏ.
Nhờ có sự giúp đỡ tích cực của Vương Giai Kỳ, trong một buổi sáng hai người đã sắp xếp xong cửa hàng, chỉ còn liên hệ với đại lý hoa sau đó chọn ngày là có thể khai trương được rồi. Tất nhiên những việc này sẽ do Hạ Mộng Di quyết định vì đây vốn dĩ là cửa hàng của bà.
Xong việc, Vương Giai Kỳ thở phào một hơi, chu môi nhìn Bạch Lăng Diệp, "Lăng Diệp à, sáng nay mình đã phải hy sinh một buổi sáng để giúp cậu rồi, có phải cậu nên đền bù cho mình cái gì rồi không?"
Bạch Lăng Diệp cười cười nhìn cô hỏi: "Vậy hả? Vậy cậu muốn mình đền bù cái gì đây?"
Vương Giai Kỳ chỉ đợi vậy liền cười hì hì nói: "Đã rất lâu rồi mình chưa có được ăn sủi cảo do cậu làm rồi đó!"
Bạch Lăng Diệp mỉm cười hỏi: "Chỉ vậy thôi? Vậy được, trở về nhà mình, chiều nay mình làm món đó cho cậu!"
Vương Giai Kỳ vui vẻ ôm lấy cánh tay Bạch Lăng Diệp: "Được! Yêu cậu nhất!"
Bạch Lăng Diệp là người khá giỏi trong việc bếp núc, trong những món cô làm, có lẽ sủi cảo là món cô làm ngon nhất, cũng chính là món tủ của cô.
Hai người cùng đi siêu thị mua nguyên liệu để làm sủi cảo sau đó ghé qua trung tâm thương mại để chọn đồ cho Vương Giai Kỳ.
Ngày mai là ngày họ hẹn gặp tên bạn trai trên mạng kia của cô ấy, sáng nay vì để lôi được Vương Giai Kỳ ra khỏi nhà trong tiết trời mưa gió như thế này Bạch Lăng Diệp đã phải năn nỉ, cầu xin, cuối cùng là rủ rê, lôi kéo, hứa sẽ đưa cô ấy đi chọn đi đồ, cuối cùng Vương Giai Kỳ mới đồng ý rời giường.
Cũng may là bây giờ ngoài trời đã hết mưa và bắt đầu hửng nắng, hai cô gái cùng bước vào trung tâm thương mại và bắt đầu chọn đồ.
Sau khi đi dạo qua một loạt cửa hàng cuối cùng Vương Giai Kỳ cũng đã hài lòng với số đồ cô đã mua.
Bạch Lăng Diệp thở dài nhìn Vương Giai Kỳ hỏi: "Chỉ là một buổi gặp mặt thôi mà, cậu có cần thiết phải mua nhiều đồ vậy không?"
"Sao lại không chứ, cậu phải biết, ngày mai là ngày rất quan trọng với mình đó, đương nhiên mình phải ăn mặc thật xinh đẹp để tạo ấn tượng tốt với anh ấy rồi!"
Bạch Lăng Diệp nhìn chằm chằm Vương Giai Kỳ, cô định nói nếu hắn ta không tốt như những gì cậu nghĩ thì sao? Nhưng nhìn khuôn mặt vui vẻ của bạn thân cô lại không nỡ nói ra, cô chỉ có thể thở dài, trong lòng cầu mong anh chàng kia sẽ là một người tốt.
Hai người về tới nhà Bạch Lăng Diệp thì đã là đầu giờ chiều, Bạch Lăng Diệp khẽ mở cửa cho Vương Giai Kỳ vào, không có ai ở trong phòng khách, có lẽ mọi người đã đi nghỉ trưa.
Sau khi giải quyết bữa trưa nhanh gọn với đồ còn thừa trong tủ lạnh, hai người liền vào phòng ngủ của Bạch Lăng Diệp.
Chiều nay Vương Giai Kỳ có hẹn chơi game với anh chàng kia nên vừa vào phòng cô đã ngồi ngay lên giường sau đó mở máy điện thoại bắt đầu vào game.
Bạch Lăng Diệp nhìn bạn thân anh anh em em với người khác mà thấy chạnh lòng, cẩu lương này cô ăn đủ rồi.
Bạch Lăng Diệp đành ra ban công ngồi, nhìn nhìn đồng hồ sau đó liền lấy điện thoại ra gọi cho Hàn Trạch Dương. Giờ này bên đó chắc anh cũng đã xong việc rồi, cô gọi vào giờ này chắc hẳn sẽ không làm phiền đến anh.
Rất nhanh đầu giây bên kia liền nhấc máy, giọng nói trầm ấm mà dịu dàng cất lên: "Alo!"
"Là tôi!" Bạch Lăng Diệp khẽ trả lời một tiếng.
"Ừm, em gọi cho tôi giờ này là có việc gì sao?" Bên này Hàn Trạch Dương vừa mới xong việc, vừa trở về phòng, còn chưa kịp thay quần áo, nghe thấy tiếng chuông điện thoại của cô, anh liền nhấc máy.
"Không có, chỉ là rảnh rỗi nên gọi cho anh thôi, mà anh có bận việc gì không?" Tuy là đoán chắc là anh không có bận gì nhưng cô vẫn phải hỏi lại cho chắc.
" Không, tôi vừa mới xong việc!" Hàn Trạch Dương đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài xa xăm rồi trả lời.
"Vậy bao giờ thì anh trở về, bác gái có vẻ rất nhớ anh đấy!"
"Vậy hả? Vậy còn em thì sao?" Hàn Trạch Dương vui vẻ cười hỏi.
"Tôi.... tôi...." Bạch Lăng Diệp ấp úng không biết trả lời ra sao, mặt cô đỏ lựng cả lên. Đúng lúc này một tiếng chuông cửa từ trong điện thoại, cắt đứt câu chuyện của hai người.
Hàn Trạch Dương vừa nghe tiếng chuông thì liền nói: "Xin lỗi, có người đến tìm tôi!"
Bạch Lăng Diệp vội vã nói: "Không sao, nếu anh bận thì tôi cúp máy trước!"
"Được, ngày mai tôi sẽ trở về, tạm biệt em!" Hàn Trạch Dương vừa nói vừa đi về phía cửa. Anh đoán là Lục Hạo tới tìm anh để bàn chuyện công việc nên không chần chừ mà đồng ý cúp máy.
"Ừm, tạm biệt!" Bạch Lăng Diệp nói xong liền cúp máy.