"Vậy sao? Vậy có muốn đàn cùng anh một bản không?" Hàn Trạch Dương buông cô ra, nắm lấy tay cô, kéo cô ngồi xuống trước đàn.
Bạch Lăng Diệp ngẩng đầu nhìn anh: "Được sao?"
"Đương nhiên, bây giờ em là bạn gái của anh mà!" nói xong anh cũng bước tới ngồi xuống bên cạnh cô.
Ngón tay anh chạm nhẹ lên phím đàn sau đó bắt đầu di chuyển tạo ra những âm thanh du dương, theo nhịp âm điệu của bản nhạc mà Bạch Lăng Diệp cũng bắt đầu phối hợp với anh.
Hai người cùng hợp tấu một cách vui vẻ. Bạch Lăng Diệp dần lấy lại cảm giác, cô chìm đắm vào trong tiếng đàn như hồi còn nhỏ, không có vướng bận, không có bi thương, chỉ có vui vẻ và hạnh phúc.
Sau khi đàn xong, Hàn Trạch Dương kéo Bạch Lăng Diệp ra ban công ngắm sao.
"Hàn Trạch Dương, anh thích em ở điểm nào?" Bạch Lăng Diệp bỗng nhiên hỏi.
"Ừm, không biết nữa, có thể là do tính cách của em rất khác những người phụ nữ khác!"
"Hả? Ý anh là em không giống phụ nữ sao?"
"Không phải, ý anh là em là người phụ nữ đầu tiên khiến anh phải nhìn với con mắt khác! Vậy còn em, em thích anh ở điểm nào?"
"Ừm, đẹp trai? Nhiều tiền?" Bạch Lăng Diệp cười cười nói, "Dĩ nhiên là không phải rồi! Em thích anh là vì anh chính là người đàn ông định sẵn trong cuộc đời em!"
"Ừm! Đúng vậy, chúng ta đã được định sẵn là một nửa của nhau!" Hàn Trạch Dương đi tới nắm lấy tay cô, ôm cô từ phía đằng sau.
...****************...
Sáng hôm sau.
Tiếng chuông điện thoại đánh thức Bạch Lăng Diệp, cô mở mắt ngồi dậy với lấy điện thoại trên tủ đầu giường, không quan sát mà nhấn luôn nút nghe: "Alo!"
"Lăng Diệp, em dậy chưa, chút nữa anh đưa em đi làm!" Từ trong điện thoại truyền tới giọng nói dịu dàng của Hàn Trạch Dương.
Bạch Lăng Diệp bỗng nhiên tỉnh ngủ, cô mở to mắt nhìn màn hình điện thoại sau đó khẽ hít một hơi. Trời ạ, vừa rồi cô còn chưa có tỉnh ngủ, vậy mà cứ thế mà nhấn nút nghe điện thoại. Tối qua cô ở lại trò chuyện với anh đến tận khuya mới trở về.
Đang loay hoay chưa biết xử lý ra sao thì bên kia lại truyền tới tiếng nói của Hàn Trạch Dương: "Lăng Diệp?"
Bạch Lăng Diệp vội đưa điện thoại lên tai rồi lấy lại tinh thần nói: "Em dậy rồi!"
"Vậy em mau ăn sáng đi, chút nữa anh sang đưa em đi làm!"
"A, chuyện đó không cần phiền phức vậy đâu, em có thể tự đi được mà!"
"Không có phiền phức, anh chỉ muốn đưa bạn gái của mình đi làm mà thôi!"
Bạch Lăng Diệp ngây người, đúng vậy, cô đã trở thành bạn gái của anh, chuyện này không phải là mơ.
Sau vài giây, Bạch Lăng Diệp liền trả lời: "Vậy được, vậy anh đợi em một lúc!"
"Ừm, vậy anh cúp máy trước đây! Lát gặp!"
"Lát gặp!" Dứt lời Bạch Lăng Diệp liền nhanh chóng xuống giường sau đó làm vệ sinh cá nhân.
Ba mươi phút sau cô đã chuẩn bị hoàn tất, lập tức có thể đi làm, đúng lúc này chuông cửa cũng vang lên, Bạch Lăng Diệp vội vã cầm lấy túi xách và áo khoác sau đó đi ra cửa, cô quay đầu nói với mẹ: "Mẹ, con đi làm đây, hôm nay mẹ cứ nghỉ ngơi đi, mấy bữa nữa rảnh con sẽ đưa mẹ tới xem cửa hàng!"
"Được, vậy con đi đường cẩn thận!"
"Vâng, tạm biệt mẹ!" Bạch Lăng Diệp nói xong liền mở cửa sau đó đi ra ngoài.
Hàn Trạch Dương đang đứng đợi cô ở ngoài cửa, thấy cô đi ra anh liền đưa tay nắm lấy tay cô cùng đi xuống lầu.
Đến trước cổng bệnh viện, Bạch Lăng Diệp chuẩn bị mở cửa xuống xe, lại bị Hàn Trạch Dương nắm lấy tay, cô quay đầu nhìn anh.
Hàn Trạch Dương cũng nhìn cô, Bạch Lăng Diệp mỉm cười, tình tiết này theo như trong phim thì nữ chính sẽ hôn nam chính một cái sau đó mới rời đi.
Nhưng đây là đời thực, hơn nữa bên ngoài còn có rất nhiều người qua lại, cô làm sao sẽ lại hôn anh được cơ chứ.
"Anh thả em ra được không? Em sắp muộn giờ làm rồi!"
Hàn Trạch Dương không nói gì, chỉ thấy anh tiến người lại phía cô sau đó ở trên trán cô đặt xuống một nụ hôn.
Bạch Lăng Diệp ngây người, cái quái gì thế này, không phải trong phim là nữ chính sẽ hôn nam chính sao? Tại sao anh lại là người hôn cô? Có phải là vai diễn của bọn họ bị đảo ngược rồi không?
Thấy cô ngây người, Hàn Trạch Dương lại nói: "Làm việc vui vẻ!"
Bạch Lăng Diệp hoàn hồn lại ngại ngùng nói: "Anh cũng vậy!" Sau đó cô vội vàng mở cửa xe, đi xuống xe.
Hàn Trạch Dương mỉm cười nhìn cô đi vào bệnh viện, cho tới khi không còn thấy hình bóng của cô đâu nữa anh mới yên tâm lái xe rời đi.