• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tử Sâm lái xe một đường tới xướng của Lê Gia Bảo, vừa nghe thấy cậu và Dạ Phong đang ở trong phòng riêng thì lập tức chạy tới, ai ngờ lại nghe thấy lời nói trách móc của cậu về mình.

Anh gấp gáp đá cửa phòng ra, ngay sau đó cảm xúc từ áy náy mà nhanh chóng chuyển sang tức giận.

Vợ của anh đang ôm người đàn ông khác nói xấu anh, còn nói muốn ly hôn với anh.

Khóe mắt của Lâm Tử Sâm như muốn nứt ra, anh cảm thấy đầu mình ngứa ngáy cứ như thể trên đó đang mọc sừng vậy.

Một cặp sừng vừa to vừa dài.

“Lê Gia Bảo, đây gọi là tam quan đứng đắn mà em từng nói sao? Dựa vào người đàn ông khác nói muốn ly hôn với chồng, em như thế này còn có tư cách mắng tôi năm xưa dây dưa với omega khác?”

Lê Gia Bảo nhìn thấy Lâm Tử Sâm lập tức buông Dạ Phong ra, rơi vào mắt anh càng giống như cậu đang chột dạ.

Mặc dù lửa giận đã sắp trào ra ngoài, nhưng anh vẫn chờ mong cậu sẽ giải thích gì đó hay ít ra nói rằng anh đã hiểu lầm, nào ngờ cậu lại nhếch môi cười nhạo:

“Tam quan của tôi dù bị vỡ nát cũng do bị anh và mẹ anh tạo nên, nếu anh đã nghe thấy thì tôi ở đây nói thẳng, Lâm Tử Sâm, tôi muốn ly hôn.”

Rầm!

Lâm Tử Sâm đấm mạnh vào vách cửa rồi nhào tới chỗ của Lê Gia Bảo, Dạ Phong lập tức xông ra cản anh lại.

“Mẹ nó!”

Lâm Tử Sâm chửi thề một tiếng rồi vung tay đấm vào mặt Dạ Phong, anh ta cũng không nhịn mà đánh trả, nhất thời trong văn phòng nhỏ hẹp, hai alpha đánh nhau long trời lỡ đất.

“Dừng tay lại đi.”

Lê Gia Bảo bất lực muốn tách hai người ra nhưng họ căn bản không nghe, trông dáng vẻ điên cuồng của họ cứ như có thể đánh đến mức tôi sống anh chết vậy.

Xoảng!

Tiếng men sứ vỡ nát vang lên, hai người tạm thời dừng tay đồng loạt nhìn sang Lê Gia Bảo chỉ thấy lồng ngực của cậu không ngừng phập phồng, mặt đều đỏ lên trông vô cùng tức giận vậy.

Vừa rồi cậu nói mãi hai tên to xác này không nghe bèn cầm bình hoa lên đập xuống đất.

“Dạ Phong, anh ra ngoài một lát, em muốn nói chuyện riêng với ngài thiếu tướng.”

Dạ Phong nhăn mặt tỏ ý không đồng tình nói:

“Không được, Gia Bảo, anh sợ anh ta sẽ làm hại em.”

Lê Gia Bảo hiểu ý anh ta, Lâm Tử Sâm vì Lý Diệu Sinh mà giấu chuyện cậu bị bắt cóc, lại không cho cậu nghi ngờ gã hãm hại khiến mình mang danh ăn cắp thì cũng rất có thể xuống tay đánh cậu khi lòng tự tôn của mình bị cậu giẫm đạp.

Nhưng đây là chuyện riêng của cậu, cậu không muốn liên lụy, mọi việc nên để cậu tự giải quyết thì hơn.

Vì thế cậu nhẹ giọng nói:

“Em muốn tự mình giải quyết chuyện này, nếu gặp vấn đề gì, em sẽ gọi anh.”

Lời Lê Gia Bảo nói nhẹ nhàng điềm đạm nhưng lọt vào tai Lâm Tử Sâm lại biến thành trăm ngàn mũi dao đâm thẳng vào tim anh.

Cậu đang kêu người tình của mình canh gác bên ngoài, chờ giải quyết với anh xong sẽ ngã vào lòng anh ta à?

Rốt cuộc cậu coi anh là gì?

Dạ Phong không tình nguyện nhưng trước giờ anh ta luôn tôn trọng ý kiến của Lê Gia Bảo vì thế trợn mắt nhìn Lâm Tử Sâm một cái rồi xoay người đi ra ngoài.

Lâm Tử Sâm bước nhanh đóng cửa lại rồi hùng hổ tiến tới trước mặt Lê Gia Bảo, hai tay giữ chặt bả vai của cậu, nghiến răng hỏi:

“Em mau nói cho tôi biết, tại sao muốn ly hôn? Có phải vì em muốn ở bên cạnh tên Dạ Phong kia không?”

Lê Gia Bảo cười nhạo, Lâm Tử Sâm hoàn toàn không nghĩ nguyên nhân đều nằm ở anh sao? Đến giờ phút này rồi anh vẫn đổ hết lỗi lầm lên đầu cậu, rõ ràng anh vì lòng riêng hại cậu và bé Đậu suýt chết trong biển rộng vậy mà bây giờ còn làm như bản thân là người bị hại không bằng.

Nhưng nếu anh đã không biết mình sai thì cậu cũng không muốn tiếp tục đôi co với anh làm gì, vì thế thẳng thắn thừa nhận:

“Đúng, Dạ Phong không có một bà mẹ ghét tôi đến mức chỉ cần tôi chết bà ấy lập tức mở tiệc ăn mừng, càng không có tình cảm dây dưa với một omega khác, hơn hết anh ấy tin tưởng tôi tuyệt đối, chỉ cần là điều tôi nói anh ấy đều dốc sức đi làm. Dạ Phong hơn anh về mọi mặt, tại sao tôi phải chịu nhục sống với anh mà không thể chọn người yêu tôi?”

“Câm miệng!”

Lâm Tử Sâm mất khống chế mà đè Lê Gia Bảo lên bàn làm việc, bàn tay to lớn bóp chặt cổ của cậu, anh nghiến răng nghiến lợi nói:

“Mẹ nó em là đồ phản bội! Chính em nói muốn lấy tôi, bây giờ em lại muốn bỏ rơi tôi chọn alpha khác? Em coi tôi là gì hả? Lê Gia Bảo, tôi nói cho em biết cả đời này em đừng hòng thoát khỏi tay tôi. Muốn ly hôn sao? Đừng mơ!”

Chỉ thấy Lâm Tử Sâm lật người Lê Gia Bảo lại, một tay khóa chặt hai tay của cậu ra sau lưng, tay còn lại niết niết tuyến thể gồ lên sau gáy cậu.

Lê Gia Bảo hoảng sợ không ngừng vùng vẫy, gằng từng chữ quát:

“Lâm Tử Sâm, anh đừng quá đáng! Chúng ta chia tay trong hòa bình đều tốt cho cả đôi bên, bé Đậu vẫn nhận anh làm cha, đừng để chúng ta đi đến bước đường coi nhau như kẻ thù ưm…”

Lê Gia Bảo đang nói thì một bàn tay to lớn chặn miệng cậu lại khiến cậu chỉ có thể phát ra mấy tiếng ưm ưm.

Lâm Tử Sâm hôn nhẹ lên tuyến thể của cậu một cái rồi nói khẽ:

“Em định la lên cho người tình của em vào cứu à? Gia Bảo, anh muốn xem thử sau khi biết em đã bị anh đánh dấu, tên Dạ Phong kia còn một lòng với em được nữa không.”

Đồng tử Lê Gia Bảo chấn động, cậu liều mạng chống cự không cho Lâm Tử Sâm chạm vào gáy mình, nếu bị anh đánh dấu, cả đời này cậu cũng đừng mong rời khỏi anh.

Sau khi một omega bị đánh dấu, cả đời này chỉ có thể phục từng alpha đánh dấu mình, cho dù đau khổ tuyệt vọng đến mấy cũng đều phải cắn răng chịu đựng.

Không, cậu không muốn.

Dạ Phong, cứu em với!

Mặc cho Lê Gia Bảo gào thét trong vô vọng, nước mắt rơi xuống thấm ướt bàn tay của mình thì Lâm Tử Sâm vẫn không nao núng mà há miệng ra cắn mạnh vào gáy của cậu.

“Ưm!”

Đôi mắt Lê Gia Bảo trợn to, cơ đau truyền từ sau cổ nhanh chóng lan rộng khắp cơ thể hòa chung với cảm giác nhục nhã khiến đầu óc của cậu rơi vào khoảng không trống rỗng.

Máu chảy ra, Lâm Tử Sâm liếm sạch thuận tiện quét một vòng quanh tuyến thể bị cắn vỡ, sau đó thủ thỉ bên tai cậu:

“Gia Bảo, em vĩnh viễn chỉ thuộc về tôi mà thôi.”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK