Sau ba tiếng đồ hồ tiến hành phẫu thuật giữ thai, rốt cuộc cả người lớn lẫn đứa bé đều an toàn, Dạ Phong vừa nghe David báo tin xong toàn thân mất hết sức lực khuỵu xuống tại chỗ, anh ấy vội vàng đưa anh ta vào phòng cấp cứu, còn Lê Vệ Ca thì ở lại chăm sóc Lê Gia Bảo.
Ước chừng nửa tiếng sau, Lê Gia Bảo tỉnh lại, Lê Vệ Ca vội báo tin vui cho cậu biết, nghe thấy đứa bé vẫn còn, cậu vui mừng bật khóc nức nở.
“Không sao là tốt rồi.”
Lê Vệ Ca lấy khăn giấy lau nước mắt cho anh trai, bản thân cậu ấy cũng vừa khóc vừa nói:
“Lần này may mà có anh Phong, nghe tin anh và bé con không sao xong anh ấy mới ngất đi. Anh hai à, anh Phong tốt như vậy, hay là anh thử cho anh ấy một cơ hội đi.”
Lê Gia Bảo im lặng không lên tiếng, thật ra kể từ khi Dạ Phong nói sẽ coi con cậu như con mình thì cậu đã mũi lòng rồi, cộng thêm chuyện bị Lâm Tử Sâm hại suýt sinh non, cậu càng không thể tha thứ cho người đàn ông kia nữa.
Giữa một người luôn hết lòng vì cậu với một kẻ lúc nào cũng khiến cậu đau khổ, nếu không ngu ngốc thì chắc chắn sẽ chọn người đầu tiên.
Nghĩ đến đây rốt cuộc Lê Gia Bảo cũng khẽ gật đầu một cái, Lê Vệ Ca vui mừng nở nụ cười, nhìn em trai trẻ con như thế, tâm trạng của cậu không khỏi tốt lên.
Vừa mới trải qua cuộc phẫu thuật lớn, Lê Gia Bảo nhanh chóng mệt mỏi rồi thiếp đi, Lê Vệ Ca nhân lúc này chạy sang thăm Dạ Phong.
Khi Lê Gia Bảo tỉnh lại thì trời đã tối.
Cảm nhận được có người đang chạm vào tóc mình, Lê Gia Bảo thầm nghĩ tên nhóc Lê Vệ Ca này ngày càng không xem ai ra gì, đầu của anh nó mà nó cũng dám vuốt.
Vì thế cậu vẫn nhắm mắt, miệng thì lầm bầm:
“Vệ Ca, đừng tưởng anh không dám đánh em.”
“Em muốn đánh ai?”
Là giọng của Lâm Tử Sâm?
Lê Gia bảo mở to mắt bật dậy, Lâm Tử Sâm thấy cậu hấp tấp như vậy vội vàng đè cậu xuống oán trách:
“Chậm thôi, em không biết mình đang mang thai sao?”
Lê Gia Bảo muốn đẩy anh ra nhưng bụng truyền tới cơn đau nhè nhẹ khiến cậu sợ hãi không dám manh động nữa mà chỉ trợn trừng mắt nhìn đối phương.
Lâm Tử Sâm nhìn ánh mắt oán giận của Lê Gia Bảo mà thở dài, sau đó nói:
“Anh xin lỗi, là anh nóng nảy suýt hại chết con của chúng ta.”
Lê Gia Bảo đã bị anh đánh dấu, chắc chắn sẽ không thể lên giường với alpha khác nếu không cậu sẽ đau đớn cho đến chết.
Vậy nên đứa nhỏ trong bụng cậu chắc chắn là của anh.
May mắn lúc nãy anh nhìn thấy Lê Vệ Ca ở hành lang bệnh viện, hỏi ra mới biết Lê Gia Bảo vừa làm phẫu thuật giữ thai, nghe xong lòng anh khẽ run lên, nếu đứa bé có mệnh hệ gì cậu sẽ hận anh đến chết cho mà xem.
Tuy rằng có lẽ hiện tại cậu đã hận anh rồi.
Lê Gia Bảo nghe thấy lời xin lỗi của Lâm Tử Sâm chẳng những lửa giận không hòa hoãn mà lồng ngực càng thêm tức nghẹn, cậu cắn chặt răng không nói một lời nào, rõ ràng lúc đó cậu cầu xin anh cứu cậu, nhưng anh đã bỏ đi chỉ sau khi nhận được cuộc điện thoại báo tin Lý Diệu Huy gặp nạn thì bây giờ còn tới ăn năn hối cải làm gì?
Thấy thái độ của Lê Gia Bảo tệ như thế, Lâm Tử Sâm cũng không giận, anh đặt tay lên bụng cậu, nhẹ giọng nói:
“Anh là chồng của em, có thai phải báo cho anh biết trước tiên mới đúng, anh biết chuyện em thân mật với Dạ Phong chỉ là hiểu lầm, anh sẽ bồi thường tiền thuốc men và tinh thần cho anh ta, cũng không quên công anh ta đưa em vào bệnh viện kịp thời.”
Lâm Tử Sâm thủ thỉ bên tai Lê Gia Bảo nói ra dự tính của mình, bề ngoài nghe như anh rất thông tình đạt lý nhưng đối mặt với con người bạc bẽo vô tình này, cậu chỉ cảm thấy toàn thân mình lạnh buốt.
“Lâm Tử Sâm, anh tha cho tôi đi được không? Chúng ta không có tình cảm, chia tay trong hòa bình là tốt nhất.”
“Suỵt.”
Lâm Tử Sâm đặt ngón tay lên môi Lê Gia Bảo không cho cậu nói tiếp, khuôn mặt của anh vẫn lộ rõ sự vui mừng khi biết mình lại làm cha, thậm chí còn cười nói:
“Mang thai rồi nên trí nhớ cũng kém đi, sao em có thể không yêu anh? Năm xưa chính em một hai đòi lấy anh còn gì? Gia Bảo, thật ra anh cũng yêu em lâu lắm rồi, anh ước mình có thể nói điều này sớm hơn.”
Lâm Tử Sâm tiếp tục thổ lộ lòng mình, nhưng anh càng nói Lê Gia Bảo càng sợ hãi, anh lúc này còn đáng sợ hơn cả khi anh nổi điên, không, hiện tại anh chính là kẻ điên, từng lời nói từng cử chỉ cứ như đang xây một bức tường nhốt chặt cậu vào bên trong vậy.
Dường như Lâm Tử Sâm nhận ra cậu đang sợ bèn vòng tay ôm cậu vào lòng dỗ dành:
“Đừng lo lắng, anh sẽ không làm hại em và con đâu mà, anh đã đón bé Đậu về dinh thự và mời thầy tới dạy thằng bé học rồi, sau khi em xuất viện cũng theo anh về dinh thự nhé, một nhà bốn người chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau.”
Lê Gia Bảo hốt hoảng hỏi:
“Bé Đậu? Anh đã làm gì thằng bé rồi?”
Lâm Tử Sâm cười cười rồi hôn lên trán cậu một cái, đáp:
“Thằng bé là con anh, em là vợ anh, nếu mất đi hai người anh sẽ chết mất, Gia Bảo, em không nỡ nhìn thấy anh chết đâu đúng không?”
Lê Gia Bảo không dám tin nhìn người đàn ông trước mặt, anh dám dùng con trai để uy hiếp cậu sao?
Lâm Tử Sâm lại hôn lên mặt cậu vài cái rồi đứng dậy nói tiếp:
“Bây giờ anh phải sang thăm nhóc Diệu Huy, thằng bé bị tai nạn gãy chân nên cần người chăm sóc, anh cũng đã sắp xếp cho Lý Diệu Sinh vào viện tâm thần rồi, cậu ta sẽ không thể làm hại em nữa đâu.”
Lâm Tử Sâm nói xong cũng không nán lại mà vội vàng xoay người đi ra khỏi phòng, trông anh cứ như đang trốn chạy, anh không muốn tiếp tục nhìn ánh mắt thù hận Lê Gia Bảo dành cho mình nữa.
Cửa đóng lại, Lâm Tử Sâm ngồi bệt xuống cạnh vách tường, hai tay anh ôm lấy mặt mình thều thào:
“Còn kịp không? Rốt cuộc mình còn có thể níu kéo Gia Bảo được không?”
“Gia Bảo, anh xin lỗi…”
Có trời mới biết anh đã sợ hãi như thế nào khi nghe tin mình suýt làm mất con, nhưng chuyện đã tới nông nỗi này rồi, dù có trở thành kẻ độc ác tàn nhẫn trong mắt cậu, anh cũng phải ép cậu ở bên cạnh mình cho bằng được, anh sẽ dùng cả phần đời còn lại bù đắp cho cậu.
Lâm Tử Sâm đi đến phòng bệnh của Lý Diệu Huy, thấy cậu ta đang chăm chú xem sách vở, lời muốn nói như nghẹn trong cổ họng của anh.
Nhưng nếu anh không khiến Lê Gia Bảo cảm thấy yên tâm thì cả đời này anh cũng đừng mong nhận được tình yêu từ cậu lần nữa.
“Chú Sâm đến rồi, thím Bảo đã khỏe chưa?”
Lý Diệu Huy vừa nhìn thấy Lâm Tử Sâm lập tức nở nụ cười tươi.
Lâm Tử Sâm đi tới ngồi bên giường bệnh, xoa đầu cậu ta rồi nói:
“Diệu Huy, có lẽ chú không thể đưa con vào hộ khẩu của chú, chú có một chiến hữu hiện đang là thượng úy, nếu cháu nhập hộ nhà anh ấy đối với con đường tương lai của cháu cũng rộng mở hơn nhiều.”
Vừa nghe anh nói xong, Lý Diệu Huy hoảng hốt nắm lấy tay áo của anh rưng rưng hỏi:
“Có phải cháu đã làm gì sai nên chú muốn bỏ rơi cháu không? Cháu có thể sửa mà, xin chú nói cho cháu biết đi.”
Lâm Tử Sâm thở dài, vốn dĩ anh có thể giấu Lê Gia Bảo mà cho Lý Diệu Huy nhập hộ khẩu của mình, nhưng lỡ như bị cậu phát hiện, ấn tượng về anh trong lòng cậu sẽ càng xấu hơn.
Lý Diệu Huy nhìn sắc mặt xám tro của Lâm Tử Sâm thì thầm nghĩ quả nhiên Lê Gia Bảo có thủ đoạn hơn người, chưa đầy một ngày đã khiến anh thay đổi ý định rồi.
Không được, cậu ta phải nghĩ cách giành lấy lòng thương hại của anh.
Chỉ thấy Lý Diệu Huy buông tay áo của Lâm Tử Sâm ra, đầu cúi thấp nghẹn ngào nói:
“Chú đừng cảm thấy khó xử, chú sắp xếp thế nào cháu cũng nghe.”
Danh Sách Chương: