Dân cư mạng cảm thấy rất có lý, tìm chính chủ mua vừa hợp ví tiền vừa đúng thủ tục, có vẻ họ rối quá nên loạn mất.
Vì thế ngay sau đó đám đông lập tức kéo nhau tới trang cá nhân của Bean mà xin lỗi, Lê Gia Bảo không cái tài khoản mạng, nếu không họ đã trực tiếp tạ tội với cậu rồi.
Họ bị vả mặt hai lần quá đau, sau này sẽ tin tưởng tuyệt đối vào tài năng của phu nhân thiếu tướng, chắc chắn không lại bị dắt mũi thêm lần nào nữa.
Bên cạnh đó cũng có vài người tỏ ý thiếu tướng thật biết chọn vợ, tài giỏi xinh đẹp lại biết sinh con, không hổ là thần tượng của họ.
Đọc được mấy bình luận này Lê Vệ Ca tức đến mức đấm ngực dậm chân, mắng thẳng:
“Mấy người này là fan cuồng của Lâm Tử Sâm hay sao mà mù quáng vậy, rõ ràng anh hai có tài, qua miệng họ lại thành dựa hơi anh ta.”
Ông Hữu cũng cảm thấy không vui nhưng vẫn khẽ quát:
“Không được gọi thẳng tên ngài thiếu tướng như vậy.”
Lê Vệ Ca vùng vằng, hiện giờ xảy ra chuyện một mình Lê Gia Bảo phải đối mặt với nhóm cảnh sát hung ác, nói không chừng dáng vẻ tự tin điềm tĩnh cậu ấy nhìn thấy qua phát sóng trực tiếp chỉ là giả vờ, anh trai vì muốn cậu ấy và cha không lo lắng mới làm vậy thôi.
“Cha à, sao anh hai chưa ra nữa, chẳng phải người tiêu dùng kia đã đính chính rồi à? Tại sao cảnh sát vẫn chưa thả người?”
Lúc này ông Hữu và Lê Vệ Ca đang ngồi trước sảnh lớn của đồn cảnh sát chờ Lê Gia Bảo đi ra, thời gian kéo dài, trong lòng họ không khỏi lo lắng.
Ông Hữu thở dài đáp:
“Có lẽ vẫn còn cần làm một vài thủ tục, anh hai con không có tội, không ai làm gì được nó đâu.”
Nói tới đây ông càng thêm thất vọng về Lâm Tử Sâm, rõ ràng chính miệng anh hứa sẽ bảo vệ con trai của ông, vậy mà lại để cậu một mình giải quyết tất cả, nếu không phải lo sợ anh dùng quyền lực làm tổn thương cậu thì ông đã sớm kêu cậu đơn phương ly hôn rồi.
“Cha, Vệ Ca.”
Trong lúc ông Hữu suy nghĩ miên man thì Lê Gia Bảo đã xuất hiện, thấy cậu hai cha con lập tức đứng dậy.
Ông Hữu nắm lấy bả vai của Lê Gia Bảo, vui mừng pha chút run rẩy nói:
“Không có chuyện gì chứ?”
Lê Gia Bảo lắc đầu cười đáp:
“Không sao, chúng ta về nhà thôi.”
Ba cha con kéo nhau ra khỏi cục cảnh sát, Dạ Phong từ trong xe bước ra đi tới trước mặt câu, cười nói:
“Gia Bảo nhà ta thông minh quá, chuyện lớn như thế mà có thể tự mình hóa giải được, không những vậy mà còn khiến Bean đứng vững gót chân trên thị trường nữa.”
Lê Gia Bảo rất thích người khác tôn trọng tài năng của mình, nghe Dạ Phong khen mặt của cậu đỏ bừng lên, thẹn thùng đáp:
“Không phải đâu, một phần do mấy năm qua có anh che chở chỉ dẫn em mới khai thông như hôm nay.”
Lê Gia Bảo cũng không phải đang nịnh nọt Dạ Phong mà thật sự ba năm qua anh ta đã rất tận tình dạy dỗ cậu, anh ta không biến cậu thành con chim hoàng yến bị nhốt trong lòng đến mức phụ thuộc vào chủ nhân mà từng bước hướng dẫn cậu làm sao sống được ở xã hội tàn khốc này.
Nếu nói Lâm Tử Sâm là ác mộng lớn nhất đời cậu thì Dạ Phong chính là ánh sáng tốt đẹp nhất cứu cậu ra khỏi bể khổ.
Cậu thật sự không biết phải làm sao mới có thể trả hết nợ ân tình cho anh ta nữa.
Thấy Lê Gia Bảo sắp khóc, Dạ Phong sờ đầu cậu một cái rồi mở cửa xe ra, nói:
“Anh đưa chú và hai anh em của em về nhà.”
Lê Gia Bảo do dự một lúc rồi mở miệng:
“Em muốn trở về dinh thự một chuyến.”
Lê Vệ Ca lập tức bất mãn hô to:
“Anh về đó làm gì? Anh vẫn chưa nhận ra ai mới thật sự là người mình nên trân trọng sao? Rõ ràng anh Phong thích…”
“Vệ Ca! Không được nói bậy.” Ông Hữu vội la lên.
Ông biết cậu ấy muốn nói gì, nhưng hiện tại Lê Gia Bảo vẫn còn đang có hôn thú trong người, tùy tiện nói bậy sẽ khiến mối quan hệ giữa cậu và Dạ Phong rơi vào ngõ cụt.
Lê Gia Bảo thở hắt ra một hơi nói:
“Con muốn trở về dinh thự để lấy một ít đồ đạc, sau này con sẽ không sống ở đó nữa.”
Ban đầu cậu muốn dọn tới dinh thự ở để khiến bà Ánh và Lý Diệu Sinh khó chịu, nhưng hiện giờ hai người đó đã trở mặt thành thù, cậu không cần thiết phải ép buộc bản thân nữa.
Nghe được cậu nói vậy, người vui mừng nhất chính là Lê Vệ Ca, cậu ấy được gỡ bỏ khúc mắc bèn hí hửng leo lên xe, ông Hữu ngồi kế bên cậu ấy, còn Lê Gia Bảo thì ngồi cạnh Dạ Phong.
Khung cảnh một nhà bốn người vô cùng hòa hợp, trên mặt ai cũng treo nụ cười, nhưng tình trạng của người trên chiếc xe đậu phía xa lại hoàn toàn trái ngược.
Lâm Tử Sâm siết chặt vô lăng nhìn chằm chằm về phía trước, anh vốn nghe tin Lê Gia Bảo bị đưa vào đồn cảnh sát định đích thân tới nơi trấn an cậu, nào ngờ lại nhìn thấy khung cảnh chói mắt này.
Rõ ràng là vợ, cha vợ và em vợ của anh, vậy mà lại thân thiết với một alpha khác như vậy. Còn anh thì sao? Nhớ lại mỗi lần gặp anh, họ đều tỏ ra lạnh lùng xa cách, sau khi anh đi rồi thì thở phào nhẹ nhõm.
Không so sánh sẽ không có đau thương, với họ anh chẳng khác nào ôn thần chỉ muốn đuổi đi càng xa càng tốt vậy.
Nghĩ đến đây Lâm Tử Sâm vừa tức giận vừa ảo não, có vẻ Dạ Phong lại càng có ưu thế hơn ạn rồi.
Không được, anh phải cứu bổ.
Sau đó Lâm Tử Sâm quay đầu xe lại chạy thẳng tới một khu chung cư.
Lý Diệu Sinh đang dạy học cho con trai, nghe tiếng chuông vội đi mở cửa.
“Anh Tử Sâm, sao anh lại tới đây? Mau vào đi.”
Lý Diệu Sinh vui mừng mời Lâm Tử Sâm vào nhà, từ sau khi bị Lê Gia Bảo vạch trần chuyện gã nói dối về cha của đứa nhỏ xấu số với bà Ánh, anh đã không đến gặp gã lần nào nữa, gã thật sự rất sợ anh sẽ đoạn tuyệt quan hệ với gã.
Lý Diệu Huy lễ phép đứng dậy chào hỏi anh, anh nhìn đứa bé này rồi nói:
“Cháu lên phòng làm bài đi, chú và ba cháu có chuyện cần nói riêng.”
Mặc dù không nỡ rời xa Lâm Tử Sâm nhưng Lý Diệu Huy vẫn ngoan ngoãn đi lên lầu, chỉ là cậu ta không vào phòng mà trốn ở một góc cầu thang nghe lén.
Dưới lầu, Lâm Tử Sâm nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Lý Diệu Sinh, hỏi:
"Có phải em đã thuê người hãm hại Gia Bảo ăn cắp thành quả của người khác hay không?"
Danh Sách Chương: