• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đồ khốn nạn! Tôi phải liều mạng với anh!”

Lê Vệ Ca hét lên rồi vung nắm đấm vào mặt Lâm Tử Sâm, nhưng cậu ấy căn bản không phải đối thủ của anh, vì thế đòn tấn công này bị hụt khiến cậu ấy ngã nhào về phía trước.

Thiếu niên cố chấp không chịu thua lồm cồm bò dậy muốn tiếp tục đánh người thì bị ông Hữu quát:

“Con có thôi đi không? Làm loạn trước mặt anh con mà coi được à?”

Lê Vệ Ca khựng lại, trên mặt vẫn lộ rõ sự căm phẫn mà lớn tiếng đáp trả:

“Vừa rồi cha không nhìn thấy biểu cảm ghét bỏ của anh ta đâu, anh ta đã hại chết anh Bảo rồi mà còn dùng thái độ ở trước mặt di ảnh của anh ấy thì làm sao con chịu được.”

Ông Hữu nghe vậy sắc mặt lập tức đông cứng, cổ họng dường như có gì đó tắc nghẽn không nói nên lời, ánh mắt ông nhìn về phía Lâm Tử Sâm cũng mang theo sự tức giận.

Tuy nhiên sau đó ông vẫn mắng con trai:

“Dù sao con cũng không được hành động thô lỗ như vậy.”

Lê Vệ Ca bị cha răn dạy, mặc dù trong lòng vẫn còn ấm ức nhưng cũng ngoan ngoãn trở về vị trí của mình tiếp tục đốt vàng mã cho Lê Gia Bảo.

Cậu ấy thật sự cảm thấy anh trai chết không đáng, Lâm Tử Sâm luôn miệng nói yêu cậu, ép buộc cậu ở bên cạnh mình nhưng khi cậu qua đời, thi thể lại nằm trơ trọi trong nhà xác lạnh lẽo, nếu cậu ấy và cha không đến kịp thì có lẽ đã bị coi như người vô danh mà đẩy vào lò hỏa thiêu rồi.

Đã vậy cũng coi như thôi đi, dù sao chỉ cần họ lo liệu hậu sự cho cậu là đủ rồi, nhưng thật không ngờ hôm nay anh còn dám đến với thái độ khinh khỉnh này, thật quá đáng!

Nếu anh hùng đều là như thế, Lê Vệ Ca tình nguyện cả đời làm người thường.

Ông Hữu cũng giận không thể át, ngay khoảnh khắc biết tin con trai chết, tình nghĩa tôn trọng gì đó đều tan biến cả rồi, vì thế ông nặng nề lên tiếng:

“Nếu thiếu tướng không muốn đến thì đừng đến, tránh để bản thân không vui.”

Ngay cả bé Đậu cũng ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên la hét:

“Ông là người xấu, ông hại chết ba của tôi. Trả ba lại cho tôi đi.”

Mặc dù nó chỉ mới ba tuổi, nhưng không phải cái gì cũng không hiểu, nó biết do cha quái vật không bảo vệ ba Bảo cho tốt nên ba mới bị lửa thiêu chết.

Nó không cần cha quái vật, nó chỉ muốn ba Bảo trở về bên nó thôi.

Lâm Tử Sâm nhìn ba người lâm vào đau khổ tuyệt vọng, rốt cuộc cũng không nhịn được mà nói:

“Gia Bảo chưa chết, mọi người không cần phải đau lòng.”

Ông Hữu như chết lặng mở miệng:

“Mặc dù không thể tra dấu vấn tay nhưng vóc dáng, giới tính, ngay cả số tháng của đứa nhỏ trong bụng cũng trùng khớp thì sao có thể không phải chứ? Huống hồ chính ngài đã lần theo dấu vết tìm tới nơi Gia Bảo bị bắt cóc còn gì?”

Lâm Tử Sâm hít một hơi thật sâu, anh biết những thứ trên quá mức trùng hợp khiến cha vợ không thể không tin, nhưng anh vẫn quả quyết với suy nghĩ của mình mà đáp:

“Đây là thủ đoạn của bọn bắt cóc, đợi khi con tìm được chúng rồi tự khắc sẽ cứu được Gia Bảo.”

Nghe giọng điệu của anh chắc chắn như thế, trong lòng ông Hữu lại nhen nhóm hy vọng, ông tiến tới túm lấy tay anh, gấp gáp hỏi:

“Làm sao ngài có thể chắc chắn như vậy? Ngài đã phát hiện ra điều gì đó sao?”

Lâm Tử Sâm thận trọng gật đầu, nói cho ông Hữu biết cũng không sao, mục đích bọn bắt cóc tạo ra vụ hỏa hoạn này là vì muốn anh tin Lê Gia Bảo đã chết, nếu anh không tin, trò quỷ của chúng sẽ tự tan rã.

“Con phát hiện tuyến thể sau gáy của cái xác kia vẫn còn nguyên vẹn, mà Gia Bảo thì đã bị con đánh dấu trước đó rồi.”

Anh cứ nghĩ sau khi nghe mình nói xong ông Hữu sẽ vui mừng lắm, nhưng thực tế sắc mặt của ông lập tức xám tro, cả cơ thể chùn xuống giống như vừa trải qua sự thất vọng cùng cực vậy.

Lâm Tử Sâm không hiểu, đang muốn hỏi lại thì Lê Vệ Ca đã giành nói trước:

“Vào cái hôm anh đánh anh Bảo nhập viện thì Dạ Phong đã giúp anh ấy xóa đánh dấu rồi.”

“Không thể nào!” Lâm Tử Sâm hét lớn.

Anh chỉ cảm thấy đầu mình hơi ong ong, đại não trống rỗng không thể suy nghĩ được nữa, toàn thân lạnh lẽo giống như rơi xuống hầm băng, ngay cả hô hấp cũng trở nên vô cùng khó khăn.

“Tôi không tin! Sao có thể xóa đánh dấu? Tôi đã cắn rất sâu kia mà!”

Anh tự lẩm bẩm với bản thân, giọng nói nghe ra sự run rẩy, giờ phút này anh cảm thấy bản thân đã mất hết tất cả, bị bỏ rơi chẳng khác nào một con thú hoang tội nghiệp.

Mới vài phút trước anh vẫn vui mừng vì cho rằng Lê Gia Bảo còn sống, nhưng ngay sau đó anh lại nghe thấy tin dữ của cậu.

Tuyệt vọng đến quá bất ngờ khiến anh không thể tiếp thu được.

“Không thể được! Gia Bảo chưa chết, các người không được làm tang lễ cho em ấy!”

Xoảng! Bốp! Ầm!

Lâm Tử Sâm nổi điên gạt hết đồ vật trên bàn xuống, sau đó quăng di ảnh của Lê Gia Bảo vào đống lửa đang cháy.

Ông Hữu và Lê Vệ Ca muốn ngăn cản, nhưng lúc này Lâm Tử Sâm đột nhiên phóng thích cơn bạo nộ của một alpha khiến cơ thể của hai người như nhũn ra, mặc dù họ cũng là alpha, nhưng sức mạnh không bằng một nửa anh, vì thế họ không thể làm gì khác hơn ngoài việc trơ mắt nhìn anh phá nát tang lễ của Lê Gia Bảo.

“Cha quái vật xấu xa, tôi không cho ông phá nhà của ông ngoại! Ông mau cút đi!”

Không biết vì nguyên nhân gì mà bé Đậu không chịu ảnh hưởng từ Lâm Tử Sâm, thằng bé nhào tới vừa đấm đá vào chân anh vừa kêu gào bảo anh cút đi.

Lâm Tử Sâm quỳ sụp xuống sàn, giang tay ôm bé Đậu vào lòng, cả khuôn mặt vùi vào vai cậu nhóc, không tiếng động mà khóc lên.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK