Sau một hồi hoang mang, rốt cuộc Lê Gia Bảo cũng lấy lại bình tĩnh, biết đứa bé trong bụng không có chuyện gì, cậu thở phào nhẹ nhõm.
May mắn được Dạ Phong cứu, nếu không bây giờ hai cha con họ đã trở thành vong hồn trong biển lửa rồi.
Lê Gia Bảo nắm lấy tay của Dạ Phong, khẩn thiết nói:
“Anh có thể đưa em trở về đế quốc không? Cha và em trai vẫn chưa biết em an toàn, bé Đậu cũng sẽ hoảng sợ, em muốn đưa thằng bé đi cùng, được không anh?”
Dạ Phong tiếp tục sờ đầu cậu, nói:
“Không được, anh điều tra biết được Lâm Tử Sâm cố ý dời lính của mình đi để người của Lý Diệu Sinh tới bắt em, gã ta muốn giết em, nếu về lúc này chắc chắn gã sẽ không tha cho em, chi bằng đợi thêm một thời gian nữa hẵng đưa bé Đậu tới đây.”
Lê Gia Bảo nhớ lại lời tên bắt cóc đã từng nói, sau đó trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng:
“Mặc dù Lâm Tử Sâm bá đạo ngang ngược, nhưng anh ấy thương yêu con cái là sự thật, em nghĩ trong chuyện này chắc có hiểu lầm…”
“Tới nước này rồi mà em còn bênh vực gã Lâm Tử Sâm kia à?”
Dạ Phong đột nhiên hét to khiến Lê Gia Bảo giật mình, cậu nhìn anh ta với ánh mắt xa lạ cứ như đây không phải người mà cậu từng quen biết vậy.
Biết bản thân đã không khống chế được mà bại lộ cảm xúc, Dạ Phong hít một hơi thật sâu, sắc mặt cũng dịu xuống rồi nói:
“Bởi vì anh nghĩ em lại bị Lâm Tử Sâm lừa nên hơi lớn tiếng một chút, em đừng để trong lòng.”
“Dạ.”
Lê Gia Bảo đáp một tiếng rồi cúi đầu không nói gì nữa, Dạ Phong không nỡ thấy cậu buồn bèn nói:
“Em không cần trở về đế quốc, cứ để anh đi, anh sẽ đưa bé Đậu đến bên cạnh em càng sớm càng tốt.”
Lê Gia Bảo vui mừng liên tục nói cảm ơn Dạ Phong, anh ta chỉ nở một nụ cười dịu dàng rồi hôn lên trán cậu, lần này cậu không tránh né, bởi lẽ cậu đã quyết định sẽ ở bên cạnh người đàn ông này rồi.
Sau đó Dạ Phong rời đi, Lê Gia Bảo biết anh ta muốn đến đế quốc, trong lòng cứ lo lắng không yên.
Dạ Phong để cậu ở trong một căn phòng đầy đủ tiện nghi nhưng lấy cớ cơ thể cậu còn yếu mà không cho ra ngoài, hơn nữa cũng không cho cậu sử dụng điện thoại hay laptop, đây có khác gì giam lỏng đâu chứ?
Đợi Lê Gia Bảo nhận ra bản thân đang bị giám thị thì đã là ngày thứ năm sau khi cậu mất tích.
Lê Gia Bảo chán muốn chết đi tới đi lui trong phòng, mặc dù mang thai đúng là nên tránh xa thiết bị điện tử, nhưng đọc sách mãi cũng buồn chán, cậu muốn biết bên ngoài đã thành cái dạng gì rồi.
Vì thế khi nữ hầu mang đồ ăn vào, Lê Gia Bảo đã lén lút trộm điện thoại trong túi của cô ấy rồi lặng lẽ giấu đi, đợi người rời khỏi rồi, cậu mới vội vàng lên mạng xem tin tức.
[Phu nhân thiếu tướng chết cháy tại nhà hoang, đã tìm thấy cái xác, bước đầu xác định mang thai gần hai tháng.]
Lê Gia Bảo trợn mắt không dám tin, rõ ràng cậu vẫn còn hoàn hảo ở chỗ này, cái xác đang mang thai kia từ đâu ra?
Đột nhiên cậu nghĩ đến một khả năng, toàn thân lập tức giá buốt.
Chẳng lẽ Dạ Phong vì để che mắt người khác nên đã dùng người thay thế cậu?
Nhưng mà xác người anh ta lấy đâu ra? Trong thời gian ngắn ngủn chưa tới nửa ngày, anh ta không thể tìm một thi thể có vóc dáng giống cậu thậm chí mang thai số tháng y hệt cậu để thế vào được.
Chỉ còn một khả năng duy nhất, Dạ Phong đã bắt cóc ai đó phù hợp với tiêu chuẩn đã chọn rồi… giết cậu ấy.
Cạch!
Đúng lúc này cửa phòng mở ra, Lê Gia Bảo hoảng hốt giấu điện thoại dưới chăn, người vào là Dạ Nguyệt, cả gương mặt của cô ta như phủ một lớp sương lạnh lẽo khiến người đối diện không khỏi rùng mình khi chạm mặt với cô ta.
“Nguyệt, em vào đây làm gì?”
Dạ Nguyệt không đáp lời cậu mà chỉ phất tay một cái, người hầu vừa mang cơm cho cậu bị lôi vào trong phòng.
Lúc này tóc tai của cô ấy rũ rượi, cả khuôn mặt đều là vết bầm xanh ứa máu, mới nhìn đã biết là bị đánh rồi.
Lê Gia Bảo hoang mang chỉ vào cô người hầu, hỏi:
“Như thế này là sao? Em đã đánh cô ấy à? Nhưng anh mới là người lấy cắp điện thoại của cô ấy, sao em lại đánh cô ấy?”
Dạ Nguyệt nhếch môi cười nhạo.
“Không chỉ đánh thôi đâu, hôm nay tôi sẽ cho anh thấy không an phận trả giá đắc như thế nào.”
Dứt câu Dạ Nguyệt móc súng ra.
“Bằng” một tiếng, một viên đạn xuyên qua trán của nữ hầu, cô ấy nằm vật ra chết ngay tại chỗ.
Lê Gia Bảo trợn trừng mắt không dám tin, chân của cậu mềm nhũn rồi ngã khuỵu xuống sàn, cậu không dám nhìn Dạ Nguyệt, cô bé hoạt bát đáng yêu năm nào sao lại trở thành như vậy?
Dạ Nguyệt bước tới gần Lê Gia Bảo rồi ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, kề sát tai cậu nói:
“Sợ à?”
Lê Gia Bảo thật sự sợ, toàn thân của cậu run như cầy sấy đây này, đây là lần đầu tiên cậu chứng kiến một người bị bắn chết ngay trước mặt mình, hơn nữa nguyên nhân còn do cậu mà nên, thử hỏi sao cậu có thể không sợ.
Dù vậy cậu vẫn cố trấn định mà nói:
“Dạ Phong trở về biết cô lạm sát người vô tội sẽ không tha cho cô đâu… a…”
Lê Gia Bảo cảm thấy da đầu đau đớn, Dạ Nguyệt giật ngược tóc cậu ra phía sau để lộ ra cần cổ trắng nõn khiến người ta muốn sa vào tội ác.
Dạ Nguyệt chĩa mũi nhọn của cây dao con lên yết hầu của Lê Gia Bảo niết niết vài cái, nơi đó lập tức xuất hiện vệt máu tươi chảy xuống.
“Đúng là anh chỉ biết dựa vào alpha nuôi mình thôi nhỉ?”
Mặc dù cần cổ đau rát nhưng con dao còn đó, Lê Gia Bảo không dám nhúc nhích, chỉ yếu ớt đáp trả:
“Cô đừng làm bậy, Dạ Phong sẽ về ngay thôi.”
“Ha ha ha…”
Dạ Nguyệt đột nhiên bật cười to, sau đó nói:
“Anh biết anh hai tôi đang ở đâu không? Anh ấy nói với tôi mình phải trở về đế quốc để xử lý một vật vướng chân, anh có biết vật vướng chân kia là gì không?”
Lê Gia Bảo muốn im lặng nhưng con dao đã cọ xát vào da thịt buộc lòng cậu phải trả lời:
“Không biết.”
Dạ Nguyệt như vừa nghe thấy một câu chuyện hài hước bèn cười phá lên rồi nói:
“Anh trai tôi yêu anh như vậy mà anh lại không biết gì về anh ấy hết. Vì giữ được anh, anh ấy phải tự tay loại bỏ những vật cản vướng bận đến anh, tỷ như… con trai của anh đấy.”
“Không!”
Lê Gia Bảo hét lớn rồi đẩy Dạ Nguyệt ra bất chấp con dao xướt ngang bả vai để lại một vết cắt dài, cậu run rẩy nói:
“Không thể nào, Dạ Phong thương bé Đậu như vậy, sao có thể hại nó? Cô nói bậy! Tôi phải gọi điện cho anh ấy hỏi rõ mới được.”
Lê Gia Bảo cầm lấy chiếc điện thoại lấy từ chỗ của nữ hầu, vừa mới nhập số điện thoại của Dạ Phong thì nó đã bị cướp mất.
“Vốn dĩ anh ấy còn muốn diệt luôn đứa bé trong bụng anh nhưng vì yêu anh nên anh ấy đã dừng tay. Hiện giờ anh ấy đi loại bỏ nhược điểm của anh, thân là em gái, tôi cũng phải loại bỏ nhược điểm của anh trai mình.”
Dứt câu Dạ Nguyệt lấy một ống kim tiêm ra, bên trong chứa chất lỏng màu lam sậm, vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt lành gì rồi.
Lê Gia Bảo lùi ra phía sau, cửa không mở được, hiện tại trong phòng chỉ còn cậu và Dạ Nguyệt, nhưng cậu hiểu rõ mình không đánh lại cô ta.
Cậu cầm lấy cây gậy bóng chày đặt ở góc phòng lên, vừa lùi vừa uy hiếp:
“Cô không được đến đây, nếu không tôi sẽ liều mạng với cô đấy.”
Dạ Nguyệt nhếch môi khinh thường, cô ta đã được huấn luyện đặc biệt để trở thành cánh tay đắc lực của Dạ Phong thì sao lại sợ một cây gậy bóng chày chứ?
Quả nhiên mắt thấy Dạ Nguyệt sắp tiến tới, Lê Gia Bảo vung cây gậy lên đánh loạn xạ về phía trước.
Bụp.
Đầu của cây gậy bị bắt lấy, Dạ Nguyệt giật nó ra khỏi tay cậu, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất ghim kim tiêm vào cổ của cậu.
Thuốc tác dụng nhanh, ngay sau đó cơ thể của Lê Gia Bảo mềm oặt nằm trên sàn nhà.
Danh Sách Chương: