Lê Gia Bảo nghe Dạ Phong hỏi vậy sắc mặt vốn đã xấu nay còn tái nhợt hơn nữa.
Câu đặt tay lên bụng mình, hốc mắt đỏ ửng không dám tin vào sự thật rằng mình lại mang thai.
Lê Gia Bảo nắm lấy tay Dạ Phong hoang mang nói:
“Có… có khi nào nhầm lẫn rồi không? Em chỉ bị khó tiêu thôi.”
Không phải cậu không mong chờ đứa nhỏ này mà là cậu sợ nó sẽ biến thành công cụ để Lâm Tử Sâm giam cầm cậu bên người mình vĩnh viễn.
Một đứa trẻ sẽ hạnh phúc nếu phụ huynh của nó hận thù nhau sao? Bé Đậu đã hứng chịu quá nhiều khổ sở khi phải theo cậu sống trôi nổi suốt ba năm rồi.
Dạ Phong thấy Lê Gia Bảo có dấu hiệu hoảng loạn thì lập tức ôm lấy cậu phóng pheromone của mình ra trấn an cậu.
“Không… ọe…”
Lê Gia Bảo đẩy Dạ Phong ra rồi tiếp tục nôn mửa, phản ứng lần này còn nặng hơn cả lúc nãy, cậu ói ra cả mật xanh mật vàng và không có dấu hiệu dừng lại.
Lê Vệ Ca ở bên cạnh nhìn mà phát hoảng, lúng túng hỏi Dạ Phong:
“Anh Phong, chúng ta làm gì đây, nếu để anh Bảo nôn như thế này sẽ gặp chuyện đấy.”
Dạ Phong nhíu mày, cậu chỉ bị như vậy khi anh ta phòng pheromone thì phải.
Đúng rồi, cậu đã bị Lâm Tử Sâm đánh dấu, nếu hít phải pheromone của alpha thì chẳng khác nào phán tội tử cho cậu.
Vì thế anh ta vội la lên:
“Em mang cặp táp của anh qua đây.”
Lê Vệ Ca vội chạy đi ngay, bên này Dạ Phong không dám đến gần Lê Gia Bảo, đợi em trai của cậu mang đồ đến rồi anh ta mới bơm thuốc vào kim tiêm bảo cậu ấy tiêm vào người cậu.
Quả nhiên sau khi được tiêm thuốc ức chế, tình trạng của Lê Gia Bảo đã ổn định hơn nhiều, Dạ Phong bèn kêu Lê Vệ Ca dìu cậu trở về phòng nghỉ ngơi.
Lê Gia Bảo hoang mang nhìn Dạ Phong, hiện tại anh ta chính là chỗ dựa duy nhất của cậu, cậu thật sự không muốn rời khỏi anh ta một chút nào.
Dạ Phong vẫn đứng cách xa cậu vào mét, nói:
“Đừng sợ, hiện tại em cứ dưỡng sức cho thật khỏe, sắp tới chúng ta cần thể lực chiến đầu trường kỳ đấy.”
Thấy Lê Gia Bảo vẫn còn sợ hãi, anh ta nói tiếp:
“Gia Bảo, anh hứa với em, mặc kệ em có mang thai hay không thì anh vẫn muốn ở bên cạnh em, anh đã sớm coi bé Đậu là con của mình thì đứa nhỏ đang trong bụng của em vẫn thế thôi, cả hai đứa đều là con của anh.”
Rốt cuộc Lê Gia Bảo cũng không kìm nén được mà òa khóc, cậu thật sự tu tám kiếp mới gặp được người tốt như Dạ Phong, cả đời này cậu tuyệt đối sẽ không phụ lòng anh ta.
“Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh nhiều lắm.”
Đợi khi bóng dáng của Lê Gia Bảo hoàn toàn biến mất, sắc mặt của Dạ Phong lập tức trở nên âm u đáng sợ.
Lòng bàn tay của anh ta siết lại, răng nghiến vào nhau kêu ken két.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện mình không thể chạm vào người yêu thôi, anh ta đang muốn giết chết tên Lâm Tử Sâm đáng chết kia rồi.
Tuy nhiên rất nhanh sau đó anh ta lại thả lỏng cơ mặt, thậm chí còn ẩn ẩn xuất hiện nụ cười.
Như thế cũng tốt, vừa rồi nhóc con đã ỷ lại vào anh ta, chỉ cần nhanh chóng xóa bỏ đánh dấu, sau đó đưa cậu và bé Đậu rời khỏi đế quốc thì cả cha lẫn con đều sẽ thuộc về anh ta.
Lại mấy ngày trôi qua, Lê Gia Bảo đã được chẩn đoán mang thai hơn một tháng, đúng với thời gian cậu đến quân khu tìm Lâm Tử Sâm, đứa bé này thật sự là kết quả một lần có ngay của hai người.
Lê Gia Bảo biết chuyện càng thêm sợ hãi, tình trạng này kéo dài mãi cho đến khi Dạ Phong đã chế tạo xong phương pháp xóa đánh dấu.
Anh ta bí mật chuyển thiết bị tới nhà ông Hữu, ngay khoảnh khắc đánh dấu trên gáy bị xóa, Lê Gia Bảo đã bật khóc, không phải vì đau mà là vì vui mừng.
“Tốt quá rồi, anh Phong ơi em không bao giờ bị Lâm Tử Sâm khống chế nữa.”
Lê Gia Bảo nhào vào lòng Dạ Phong khóc nức nở, anh ta cũng ôm chầm lấy cậu an ủi.
Một lúc sau anh ta đẩy vai cậu ra, nhìn sâu vào mắt cậu, tiếp đến áp sát gương mặt của mình về phía trước như muốn đặt lên môi cậu một nụ hôn.
Mới đầu Lê Gia Bảo còn muốn tránh né, nhưng nghĩ tới những gì đối phương đã làm cho mình, cậu chậm rãi nhắm mắt lại đón nhận nụ hôn này.
Rầm!
“Mẹ kiếp! Hai người đang làm gì vậy hả?”
Cơn phẫn nộ của alpha không phải tầm thường, hơi thở của sinh vật đỉnh cấp khiến không khí xung quanh trở nên ngột ngạt.
Lê Gia Bảo trốn sau lưng Dạ Phong, hình ảnh này càng khiến đôi mắt của Lâm Tử Sâm như muốn nổ tung.
“Đôi mèo mả gà đồng các người! Chết đi!”
Lâm Tử Sâm lao tới, anh bộc phát hết tất cả sức mạnh tấn công Dạ Phong, mặc dù cả hai đều là alpha nhưng anh được huấn luyện kỹ năng chiến đấu của Dạ Phong thì không, những lần trước sở dĩ hai người ngang tài ngang sức là vì anh nể mặt anh ta là nhân tài của đế quốc mà thôi.
Tuy nhiên lần này anh lại chứng kiến vợ mình hôn môi người đàn ông khác, nếu không chiến tới cùng thì anh còn xứng đáng làm đàn ông nữa hay không?
“Dừng tay lại đi.”
Lê Gia Bảo thấy Lâm Tử Sâm đánh Dạ Phong máu me bê bết, người cũng bất tỉnh nhân sự thì vội vàng can ngăn.
Lúc này Lâm Tử Sâm như một con thú khát máu, anh buông Dạ Phong đã bị đánh ngất ra rồi đè Lê Gia Bảo lên giường, bàn tay to khỏe bóp chặt cổ của cậu, gào lên:
“Sao em dám phản bội tôi? Nếu tôi không đánh dấu em thì có phải em đã dạng chân cho tên khốn kia làm rồi không? Lê Gia Bảo, sao em lại hạ tiện quá vậy?”
Lê Gia Bảo bị nghẹn không thể đáp trả lời sỉ nhục của Lâm Tử Sâm, cậu chỉ biết liên tục cào cấu vào cánh tay cứng như sắt thép của anh nhưng cũng không có ít lợi gì.
“Em thèm đàn ông chơi em lắm đúng không? Được, tôi toại nguyện cho em.”
Dứt câu Lâm Tử Sâm xé rách quần áo trên người Lê Gia Bảo, sau đó mạnh mẽ tách chân của cậu ra.
“Không! Anh không được làm vậy!”
Hiện tại cậu chỉ mới mang thai hơn một tháng, nếu để anh làm trong tình trạng điên cuồng thế này đứa nhỏ chắc chắn sẽ chết.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Lê Gia Bảo quơ tay sang cái bàn bên cạnh giường, cầm lấy con dao gọt trái cây đâm thẳng vào ngực Lâm Tử Sâm, máu tươi lập tức chảy ra.
Cơn đau khiến anh buông cậu ra, nhân cơ hội cậu vội chạy khỏi phòng, tuy nhiên chưa chạy được xa thì cổ chân của cậu đã bị kéo lại.
“A… buông ra tên khốn nạn.”
Lâm Tử Sâm xách chân cậu xóc ngược lên cao rồi quăng mạnh lên giường, trùng hợp bụng cậu va phải cạnh gỗ, cơn đau lập tức truyền tới.
“Đau quá…”
Lê Gia Bảo ôm bụng lăn lộn trên giường, Lâm Tử Sâm thấy vậy chỉ nhếch môi cười nhạo:
“Em giả vờ cũng vô ích, hôm nay tôi sẽ dạy cho em biết nên làm một người vợ như thế nào mới phải đạo.”
Dứt câu anh lại nhào lên người cậu, hiện tại anh đã không còn cảm nhận được đau đớn khi bị dao nhọn đâm vào ngực mà chỉ còn lòng căm phẫn khi bị người yêu phản bội.
Đang lúc anh định đút gậy gộc vào thì chuông điện thoại vang lên.
Lâm Tử Sâm mắng thầm một tiếng rồi bắt máy, bên kia truyền tới giọng nói gấp gáp của cấp dưới:
“Không xong rồi thưa ngài thiếu tướng, cậu bé tên Diệu Huy kia bị tai nạn xe, hiện tại đã được đưa vào bệnh viện rồi.”
“Diệu Huy bị tai nạn xe? Được tôi sẽ tới ngay.”
Lâm Tử Sâm vội vàng đứng dậy rời khỏi phòng, con trai duy nhất của bạn thân gặp nạn, anh không thể bỏ mặc, còn chuyện với Lê Gia Bảo cứ tính sau đó.
Nhìn bóng dáng đi xa dần của anh, Lê Gia Bảo với tay thều thào gọi:
“Đừng đi, làm ơn đưa tôi vào bệnh viện, cứu con của tôi…”
Thế nhưng đến lúc này đầu óc của Lâm Tử Sâm mới xuất hiện tình trạng hoa mắt chóng mặt do mất máu gây ra nên không hề nghe thấy tiếng kêu cứu của Lê Gia Bảo.
Vì vậy anh cứ thế mà rời đi mà không thèm quay đầu lại nhìn cậu dù chỉ một cái, Lê Gia Bảo tuyệt vọng rơi nước mắt, có lẽ trong mắt anh, mạng sống của cậu và con không bằng một ngón chân của Lý Diệu Huy đi.
Danh Sách Chương: