Bạch Khinh Dạ nhìn Bạch lão gia rời đi liền đưa tay lên day day sống mũi. Thư ký Lâm quan sát sắc mặt của anh, chần chừ một lúc mới dám lên tiếng:
“Tổng giám đốc, hay là để tôi đi xem Ôn tiểu thư thế nào nhé ạ?”
Anh lập tức dừng động tác lại, nhìn thư ký Lâm làm anh ta nổi da gà. Anh ta nuốt nước bọt một cái, nói:
“Xem như tôi chưa nói gì cả đi ạ.”
Anh nhìn xuống điện thoại di động đang đặt trên mặt bàn, cảm giác khó chịu ngày càng dâng lên, đúng vậy, người nổi giận trước là anh, người để cô rời đi cũng là anh, nhưng tại sao anh lại chẳng cảm thấy thoải mái chút nào?
Ôn Noãn từng hỏi anh có phải là thương hại cô hay không, anh cảm thấy câu hỏi đó thật nực cười, thương hại sao? Từ đó không có trong cuộc sống của anh, anh đối xử với cô thế nào cô cũng không nhận ra…
Thậm chí đúng vào giây phút anh định buông tay thì Ôn Noãn đột nhiên thay đổi, cô nói rằng cô thích anh, Bạch Khinh Dạ khi ấy đã không kìm được cảm xúc vui sướng dâng lên trong lòng, nhưng kèm theo đó lại là một sự sợ hãi, sợ rằng đây chỉ là một trò đùa của cô.
Vì thế, sự kiểm soát vốn có trong anh dâng lên ngày càng nhiều hơn, anh không muốn bất cứ ai tiếp cận cô hay Ôn Noãn làm gì đó sau lưng anh mà không nói cho anh biết. Bạch Khinh Dạ cảm thấy không an toàn trong chính mối quan hệ này, cảm xúc trong anh lún sâu đến mức nói ra những lời tổn thương cô.
Kết quả…Ôn Noãn đã rời đi.
Hóa ra tình cảm của cô đối với anh cũng chỉ có thế mà thôi.
Bên môi Bạch Khinh Dạ thoáng qua nụ cười trào phúng….
…
Tám giờ tối.
Nhà hàng Nhất Đỉnh.
Không gian kín đáo sang trọng, âm nhạc du dương, cách bài trí đơn giản mang nét cổ điển tao nhã, bữa ăn tối đáng lẽ ra phải thật lãng mạn dưới ánh nến huyền ảo nhưng từ đầu đến cuối khuôn mặt của Bạch Khinh Dạ ngoài vẻ lạnh lùng, ngoài ra chẳng tỏ bất cứ cảm xúc gì, nếu có người hỏi thì anh chỉ trả lời theo phép lịch sự mà thôi.
Thái độ của anh làm cho Nhu Tiểu Vũ rất tổn thương, cô ta đánh bạo khoác tay anh thân mật, cười nói:
“Khinh Dạ, anh cảm thấy buổi tối hôm nay thế nào?”
Bạch Khinh Dạ khẽ rút tay ra khỏi tay cô ta không đáp, hành động đó lọt vào mắt Nhu Cẩn, ông ta liền không hài lòng. Nhưng trước mặt Bạch lão gia chẳng dám tỏ thái độ gì.
“Khinh Dạ, cháu sao thế? Mau trả lời đi.” Bạch lão gia lên tiếng nhắc nhở anh.
“Cháu cảm thấy hơi khó chịu, cháu xin phép đi vệ sinh một lát ạ.”
Không chờ Bạch lão gia lên tiếng, anh đã đứng dậy đi ra khỏi phòng, vẻ mặt của Nhu Tiểu Vũ lộ ra sự hụt hẫng rõ ràng, sau cùng cô ta cũng không nhịn được mà đứng dậy đi theo anh.
Ở một căn phòng khác, Ôn Noãn ăn cơm cùng gia đình Tú Linh, ngồi bên cạnh cô là một người đàn ông tên là Hứa Bác Văn, hắn ta vốn đã có ý với cô từ lâu nên Tú Linh mới mời hắn ta tới ăn cơm cùng.
Suốt cả bữa ăn, Hứa Bác Văn đều lấy cớ để động chạm vào người cô, Tú Linh còn hàm ý rằng:
“Bác Văn là người kiên trì theo đuổi Ôn Noãn bao nhiêu năm nay, bây giờ hiếm có ai chân thành được như thế đâu. Ôn Noãn à, chi bằng em hãy cho anh ấy một cơ hội đi.”
Hứa Bác Văn như được cổ vũ, hắn ta thản nhiên choàng tay qua vai Ôn Noãn, còn ghé sát mặt mình vào má cô, thở ra một hơi rượu khiến Ôn Noãn cực kỳ khó chịu.
“Đúng vậy, Ôn Noãn, em có thể xem xét cho anh một cơ hội được không?”
Cô lùi người ra, nở một nụ cười lịch sự nói:
“Em xin lỗi, em hơi khó chịu, em muốn đi vệ sinh một lát.”
Tú Linh hừ lạnh một tiếng sau lưng cô, sau đó đưa mắt ra hiệu cho Hứa Bác Văn, hắn ta lập tức đứng dậy đi theo sau cô.
Ôn Noãn cảm giác da gà trên người mình đang nổi hết cả lên, cô ghê tởm rửa tay, rửa mặt mấy lần nhưng cảm giác những nơi bị Hứa Bác Văn chạm vào vẫn không sạch được.
Lại không thể ở trong này quá lâu, Ôn Noãn đang thầm nghĩ cách thoát khỏi bữa ăn quái quỷ này thì Hứa Bác Văn bỗng nhiên xuất hiện sau lưng cô, hắn còn táo tợn ôm chặt cô từ phía sau.
“Ôn Noãn…”
“Anh làm gì vậy? Buông tôi ra!”
Cô vùng vẫy, phản kháng kịch liệt nhưng Hứa Bác Văn không những không buông mà còn ôm chặt hơn, cộng thêm với men rượu nên hắn ta chẳng sợ gì cả.
“Ôn Noãn, cô còn giả vờ thanh cao làm gì, là một con què được bổn thiếu gia để mắt đến là vinh dự cho cô đấy! Không biết điều còn từ chối tôi, đáng lẽ cô phải lấy lòng bổn thiếu gia đây chứ?”
Hứa Bác Văn say rượu lời ra, dùng những từ ngữ xúc phạm cô. Ôn Noãn thẳng tay tát cho hắn một cái thật mạnh, còn mắng:
“Đồ khốn! Anh tưởng có tiền là hay lắm sao?!”
Hắn ta bị ăn một cú tát đau, hai mắt chợt vằn lên tia máu, giận dữ lao tới đè cô xuống đất:
“Đồ đàn bà không biết điều! Cô dám đánh tôi à?!”
Ôn Noãn chống cự lại nhưng sức lực tựa châu chấu đá xe, căn bản chẳng thể nào ngăn cản được Hứa Bác Văn.
Áo của cô bị hắn nhẫn tâm xé rách, lộ ra một mảng da thịt nõn nà, Hứa Bác Văn nhìn thấy ánh mắt liền như sói đói, cúi đầu xuống hôn lên đó.
“Không! Cứu tôi với! Đồ khốn! Mau thả tôi ra!”
Ôn Noãn la lớn, hắn ta chẳng những không sợ hãi mà còn cười khềnh khệch, thích thú nhìn cô dưới thân như con mồi.
“La đi! La to lên! Ở đây chẳng có một ai cứu cô cả đâu!”
Ôn Noãn vẫn kiên trì la hét nhưng sự tuyệt vọng trong lòng bắt đầu dâng lên. Chẳng lẽ hôm nay cô sẽ bị làm nhục dưới tay hắn thật sao?
Trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên một hình bóng, Ôn Noãn ước gì anh xuất hiện ngay lúc này để cứu cô.
“Bốp!”
Cơ thể của Hứa Bác Văn đột ngột bị một lực đá mạnh văng ra xa, lưng hắn đập vào tường, cổ họng bật ho một tràng.
Ôn Noãn sững sờ chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo vào một lồng ngực vững chãi cùng mùi hương tao nhã quen thuộc.
“Khinh Dạ?”
Cô xúc động, hai mắt long lanh nhìn anh.
Bạch Khinh Dạ thấy ngực cô hở một mảng, lửa giận tức thì bốc lên ngùn ngụt trong mắt.
“Thằng khốn! Mày là ai? Mày có biết tao là ai không? Sao mày dám đánh tao?!”
Hứa Bác Văn hùng hổ xông tới, liền bị anh giơ chân đạp thêm một cái nữa, đau đớn nằm bò rạp trên sàn.
“Á! Đau quá!”
Bạch Khinh Dạ giẫm lên bàn tay của hắn, tiếng xương kêu lên từng tiếng răng rắc. Thanh âm anh lạnh lẽo vang lên như tula dưới địa ngục:
“Mày dám động vào cô ấy bằng bàn tay bẩn thỉu này?”
“Không…không có…” Hắn rên rỉ, mặt tái nhợt vì đau.
Anh nhếch môi, giơ chân lên đạp thẳng vào mặt Hứa Bác Văn:
“Còn dám hôn cô ấy?”
Hắn ta ôm mặt, máu tươi từ mũi chảy xuống trườn qua kẽ tay. Trong miệng răng cũng lung lay theo.
Bạch Khinh Dạ từng bước tiến tới ép hắn vào góc tường.
“Tôi xin lỗi! Tôi sai rồi! Xin hãy tha cho tôi!”
“Tha?” Anh cười lạnh, đáp:
“Dám động vào người phụ nữ của Bạch Khinh Dạ này, còn mong xin tha?”
Hứa Bác Văn nghe anh xưng là Bạch Khinh Dạ, hai mắt trợn lớn, cơ thể run lên như cầy sấy, chẳng phải Tú Linh nói Ôn Noãn đã bị Bạch Khinh Dạ đá đít rồi sao?
“Tôi…tôi có mắt không nhìn thấy núi thái sơn, xin anh hãy tha cho tôi…”
Anh tất nhiên không bỏ qua cho hắn dễ dàng thế được rồi, liền thốt ra một câu khiến Hứa Bác Văn sợ đến nỗi suýt bĩnh ra quần.
“Mày chạm vào cô ấy rồi, muốn tao chặt tay phải hay tay trái?”
“Không…không…” Hắn giấu hai tay ra sau lưng, sợ đến tái xanh mặt mũi.
Bạch Khinh Dạ nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng:
“Đưa tay ra đây nếu không ngày mai công ty của mày sẽ biến khỏi cái thành phố này.”
Hứa Bác Văn lắc đầu quầy quậy, hắn không muốn bị phế dưới tay của anh, nhưng còn công ty…Bạch Khinh Dạ lại lên tiếng:
“Tao không có nhiều kiên nhẫn đâu.”
Cuối cùng hắn đành phải giơ tay phải ra, Bạch Khinh Dạ không chần chừ dùng chân dẫm mạnh lên bàn tay của hắn.
Tiếng xương gãy vang lên khiến Ôn Noãn nổi da gà. Hứa Bác Văn đau đến mức sắp ngất xỉu, Bạch Khinh Dạ bấy giờ mới co chân lại:
“Nhớ, đây mới chỉ là cảnh cáo mà thôi.”
Dứt lời, anh liền bế cô ra khỏi nơi đó.
Danh Sách Chương: