• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ôn tiểu thư, tôi đang đứng đợi ngoài cổng ạ, tiểu thư học lớp nào để tôi vào đón?”

Giong của thư ký Lâm vang lên trong điện thoại.

“Không cần đâu, tôi sẽ tự đi ra đó.” Ôn Noãn trả lời, sau đó cúp máy.

Cô liếc mắt nhìn sang Từ Hiểu Vi đang ngồi dưới đất, lạnh nhạt nói:

“Cô giở trò gì với xe của tôi, nếu không làm nó trở về như cũ thì tôi sẽ nói chuyện vừa rồi với Khinh Dạ.”

Sắc mặt Từ Hiểu Vi xám ngắt, ánh mắt hằm hằm lườm cô, cô ta cắn răng đứng dậy lại gần cái xe, sau đó rút một lọ nước từ trong túi xách ra đổ vào bánh xe. Một lúc sau bánh xe chuyển động được như cũ, Ôn Noãn mới ngồi xuống thong thả đi về phía cổng.

Từ Hiểu Vi nhìn theo bóng dáng cô, tức giận ném mạnh chai nước đó xuống đất bắn tung tóe, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau, đôi mắt rừng rực như ngọn lửa:

“Con nhỏ khốn kiếp Ôn Noãn! Để xem mày vênh váo được bao lâu!”

Thư ký Lâm đứng đợi bên ngoài đang sốt ruột định đi vào thì nhìn thấy Ôn Noãn trở ra, anh ta vội vàng đi tới đỡ cô lên xe:

“Ôn tiểu thư, cẩn thận một chút.”

“Cảm ơn anh nhé, thư ký Lâm.”

Ôn Noãn dịu dàng nói với anh ta làm vẻ mặt của anh ta bỗng chốc ngượng ngùng, cũng phải thôi vì lúc trước anh ta đâu thấy cô dịu dàng như bây giờ.

Lúc thư ký Lâm và cô cùng trở về, Ôn Noãn thấy ngoài sân đậu một chiếc xe hơi cổ điển hiệu Mercedes- Benz cả thế giới chỉ có ba chiếc, còn sắc mặt của thư ký Lâm hơi căng thẳng.

Anh ta dừng sau chiếc xe ô tô đó rồi mở cửa xe đưa cô xuống, chưa xuống đến nơi thì một giọng nói rất nghiêm khắc và lạnh lùng vang lên:

“Cô vẫn còn mặt mũi mà ở đây sao?”

Ôn Noãn ngẩng đầu lên, đối diện cô là một người đàn ông trung niên, khoảng bảy mươi tuổi nhưng thân hình nhìn vẫn rất khỏe khoắn, gương mặt trải qua bao thăng trầm toát ra vẻ uy nghiêm, đặc biệt là đôi mắt giống hệt với Bạch Khinh Dạ, người đàn ông này không ai khác là ông ngoại của anh.

“Cháu chào ông ạ.” Ôn Noãn lễ phép chào ông ta, nhưng chỉ nhận được ánh mắt khinh khỉnh:

“Không cần! Mau đi khỏi đây đi! Ta không muốn nhìn thấy mặt cô nữa!”

Bạch lão gia quay sang nói với thư ký Lâm:

“Không cần phải đỡ cô ta!”

Anh ta luống cuống khó xử không biết làm thế nào thì đúng lúc Bạch Khinh Dạ về tới:

“Ông, sao ông lại đến đây?”

“Nếu ông không đến thì sao biết cháu mang con nhỏ ăn cháo đá bát này về nhà?” Bạch lão gia tặng anh một ánh mắt không hài lòng.

“Gấp gáp về thế này sợ ông làm gì cô ta à?”

Ông ta nói với anh nhưng ánh mắt lại sắc như dao nhìn qua cô, Bạch Khinh Dạ vòng tay qua ôm eo cô, thanh âm kiên định:

“Ông, Ôn Noãn từ bây giờ sẽ ở đây với cháu, ông không cần phải lo đâu.”

Lông mày Bạch lão gia tức khắc cau chặt:

“Khinh Dạ, cháu bị con nhỏ này cho uống bùa mê thuốc lú gì rồi? Cháu không biết sau lưng cháu cô ta đã làm những gì đâu.”

“Cho dù ông có nói gì thì cháu cũng không thay đổi quyết định của mình đâu.”

Bạch Khinh Dạ trả lời.

Bạch lão gia tức quá không kìm được mà giơ cây gậy trong tay lên đánh vào người anh.

“Cháu dám ăn nói với ông như thế à?!”

Bạch Khinh Dạ dùng thân mình che chắn cho cô, Bạch lão gia tuy tuổi cao nhưng sức vẫn còn khỏe, cây gậy gỗ trong tay ông còn là gỗ quý hiếm rất cứng, đánh vào người không gãy xương thì ít nhất cũng phải bầm tím.

Bạch lão gia miệng thì mắng anh nhưng lại không nỡ ra tay quá mạnh, lồng ngực ông ta phập phồng vì tức giận, đến gương mặt cũng đỏ bừng cả lên.

“Giỏi lắm! Vì bảo vệ cho cô ta mà cháu không quan tâm tới bản thân bị đánh sao?”

Anh im lặng, gương mặt hoàn mỹ lạnh tanh, trên trán lấm tấm mồ hôi vì phải nhẫn nhịn chịu cơn đau, Ôn Noãn vừa xúc động vừa đau lòng, cô lên tiếng:

“Ông ngoại, nếu đánh xin ông hãy đánh cháu đi, cháu mới là người có lỗi, Khinh Dạ không làm gì sai cả.”

Ông ta nhếch môi cười khẩy, cây gậy trong tay giơ lên vụt xuống người cô, Bạch Khinh Dạ như cũ muốn che chắn cho cô nhưng lần này Ôn Noãn lại đẩy anh ra, cây gậy vì thế rơi xuống lưng cô, một tiếng “chát” vang lên, Ôn Noãn cảm tưởng như xương của mình đau đến sắp gãy.

“Ôn Noãn!” Bạch Khinh Dạ nhanh tay đỡ cô trước khi cô loạng choạng ngã xuống đất.

“Em không sao.” Ôn Noãn cố gắng nở một nụ cười trấn an anh.

Bạch lão gia thấy cảnh hai người bọn họ lo lắng cho nhau như một cặp tình nhân, ông ta thầm mắng đứa cháu ngu ngốc của mình, Bạch Khinh Dạ bình thường lạnh lùng bao nhiêu thì trong tình yêu lại hoàn toàn ngược lại, anh rất cố chấp và phải có bằng được thứ mình muốn.

Ánh mắt của Bạch lão gia đột nhiên rơi vào trầm tư như đang suy nghĩ điều gì đó, lát sau ông lên tiếng:. Chính‎ chủ,‎ ????ủ‎ bạn‎ đọc‎ chung‎ {‎ T????U‎ ????T????UYỆN﹒????n‎ }

“Được, nếu hai đứa đã như vậy thì ta sẽ chấp thuận nhưng với một điều kiện.”

Ông ta nhìn Ôn Noãn:

“Cô vào đây.”

Bạch Khinh Dạ định đi theo nhưng bị ông ta mắng:

“Sợ ta ăn thịt nó hay sao?”

Ôn Noãn trấn an anh:

“Em vào với ông một lát thôi.”

Nhìn cánh cửa phòng đọc sách đóng lại trước mặt, Bạch Khinh Dạ không đi mà đứng bên ngoài, anh khẽ tựa vào tường, lấy thuốc lá bên trong túi áo ra hút.

Khói thuốc mờ ảo, khuôn mặt anh không rõ ràng, ánh mắt chìm vào suy tư khó đoán…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK