• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi chỉ làm theo yêu cầu của cô ta thôi, tôi không biết gì cả…”

Cô ta khóc nức nở, Ôn Noãn chưa kịp mở miệng thì một giọng nói vô cùng lạnh lùng vang lên cắt ngang.

“Một cuộc thi lớn như vậy mà lại xuất hiện chuyện này, không thể nào chấp nhận bất cứ ký do nào, mau đuổi cô ta ra khỏi đây đi.”

Cô ta sững sờ như không tin nổi, ban giám khảo cũng không một ai dám ngăn cản. Cô ta bị bảo vệ lôi ra ngoài dưới máy ảnh của phóng viên và nhà báo, mc bấy giờ mới lúng ta lúng túng lên tiếng:

“Thực lòng xin lỗi quý vị vì chuyện vừa xảy ra, bây giờ chúng tôi xin tiếp tục cuộc thi, mời bạn thuyết trình về sản phẩm của mình.”

Ôn Noãn đứng dưới ánh đèn sân khấu, với bao ánh mắt mong chờ cô lên tiếng nhưng ánh mắt cô lại hướng về nơi anh đang ngồi.

“Giống như tiêu chí của cuộc thi, mỗi tác phẩm là một câu chuyện, chiếc váy này của tôi cũng thế. Câu chuyện bắt đầu khi một chàng trai yêu một cô gái nhưng cô gái ấy lại không hề đáp lại, cho đến khi chàng trai ấy liều cả mạng sống của mình để bảo vệ cho cô ấy thì cô ấy mới nhận ra tình cảm của anh ta, nhưng lúc đó đã quá muộn rồi, chàng trai ấy đã không còn nữa…”

Cả sân khấu đột ngột tĩnh lặng, Ôn Noãn chạm tay lên chiếc váy trắng, sau đó nói:

“Qúy vị có thể thấy, một bên tay áo tôi đã may dài, còn một bên thì không có, giống như là một tình yêu bị khuyết thiếu mất một nửa vậy, phần thân váy tôi đã may dài, bao phủ lên là kim sa lấp lánh, ở đây tôi muốn nói là cho dù người ấy không còn thì cô gái ấy vẫn mạnh mẽ và tỏa sáng, sống tiếp quãng đời còn lại để không phụ tình cảm mà chàng trai ấy dành cho mình.”

Ôn Noãn dứt lời, khán đài một mảnh tĩnh lặng, mất vài giây thì tiếng vỗ tay mới dần dần vang lên, sau đó vang vọng như muốn phá vỡ cả sân khấu.

Cô kinh ngạc nhìn lên thì thấy chỗ ngồi kia trống không, không thấy bóng dáng của anh đâu nữa.

Tâm trạng cô bỗng nhiên chùng xuống, cúi đầu buồn bã, ban giám khảo lại rất ấn tượng với màn thuyết trình của cô, nhưng lúc này Ôn Noãn lại chẳng hề thấy vui như mình tưởng.

Ôn Noãn rời khỏi sân khấu, vừa tới trước cửa phòng chờ thì đột ngột cổ tay bị kéo mạnh, chớp mắt đã bị lôi vào bên trong.

Bạch Khinh Dạ ép cô vào tường, đôi đồng tử đen láy nhìn cô không chớp mắt, trong đó lại ẩn chứa phẫn nộ.

Ôn Noãn còn chưa kịp hiểu thì anh đã cúi đầu xuống ngấu nghiến môi cô, hành động cuồng dã tới mức làm cô phát đau, đã thế còn ở ngay trong phòng chờ, nếu như có ai đi qua mà nhìn thấy thì…

“Ưm…”

Cô đánh vào ngực anh phản kháng, Bạch Khinh Dạ giữ chặt hai tay cô lên đỉnh đầu, không cho cô cơ hội để thoát ra. Ôn Noãn không hiểu nổi hành động của anh, cô bất mãn cắn vào lưỡi anh một cái, nháy mắt mùi vị máu tươi lan tỏa trong miệng hai người.

Bạch Khinh Dạ tức thì buông cô ra, đáy mắt như có ánh lửa, thanh âm như vọng lại từ núi băng:

“Người đàn ông đó là ai?”

“Sao cơ?”

Anh bỗng nhiên gằn giọng:

“Tên đàn ông chết tiệt mà em nhắc đến ban nãy là ai?!”

Rốt cuộc đó là người đàn ông như thế nào mà có thể khiến Ôn Noãn nhớ nhung đến nỗi đem nó vào tác phẩm của mình như thế?

Ôn Noãn nhìn anh tức giận thì bỗng nhiên phì cười, Bạch Khinh Dạ bỗng chốc cau mày, cô vội vàng lên tiếng:

“Người đàn ông đó còn ai ngoài anh nữa chứ?”

Anh khựng người mất vài giây, lặng người suy nghĩ. Ôn Noãn không nhịn được bật cười, ngón tay chọc chọc vào gò má anh rồi nói:

“Anh không biết hay cố tình không biết vậy?”

Bạch Khinh Dạ hừ nhẹ một tiếng, cánh tay đột nhiên siết chặt eo cô, giọng nói mang đầy mùi vị giấm chua:

“Tạm thời tin em.”

Ôn Noãn bật cười khúc khích, cảm giác anh ghen đúng là rất dễ thương, cô không còn cảm thấy anh bá đạo như hồi trước nữa, hai tay vòng qua cổ anh ôm lấy, cười đáp:

“Anh có thể tự mình kiểm chứng xem đúng là thật hay không.”

Bạch Khinh Dạ bị dáng vẻ cô làm cho ngứa ngáy, cơn giận trong lòng cũng biến mất, liền đè cô lên tường ngấu nghiến hôn, nào ngờ đôi môi anh chỉ còn cách môi cô có vài cen ti met thì bị chặn lại.

“Khoan đã, em muốn hỏi tại sao anh lại xuất hiện ở đây.”

Anh bình thản đáp:

“Tôi chính là giám khảo giấu mặt đó.”

Ôn Noãn đã dự đoán trong lòng rồi nhưng khi nghe anh nói cô vẫn không khỏi kinh ngạc:

“Vậy anh cũng chính là cổ đông của công ty Vinh Diệu?”

“Nói một cách khác thì công ty Vinh Diệu là một trong nhưng công ty con của tập đoàn Bạch thị.”

Ôn Noãn há hốc mồm, lập tức bị anh bẹo má:

“Thế nên cuộc thi cỏn con này em bận tâm làm gì, nếu em thích thì tôi sẽ để lại cả Vinh Diệu cho em.”

Trái tim Ôn Noãn chệch đi một nhịp, thế này thì gọi là đi cửa sau sao?

“Anh dung túng cho em như thế không sợ bị người khác bàn tán sau lưng à?”

“Ai dám lên tiếng?” Bạch Khinh Dạ bá đạo nói.

Cô trề môi, cảm giác anh đưa cô từ hết bất ngờ này cho tới bất ngờ khác thật ngạc nhiên, Bạch Khinh Dạ vuốt ve gò má mềm mại của cô, trong mắt đậm vẻ dịu dàng nhu tình:

“Noãn Noãn, chỉ cần em thích thì sao trên trời tôi cũng có thể hái xuống cho em.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK