“Mừng thiếu gia và tiểu thư về nhà ạ.”
Ngô quản gia phụ thư ký Đổng mang hành lý của Ôn Noãn vào trong nhà, Bạch Khinh Dạ lập tức dặn dò ông ta:
“Chuẩn bị cho tôi sữa nóng và đồ ăn nhẹ đi.”
“Vâng ạ.”
Bạch Khinh Dạ định bế cô xuống xe nhưng Ôn Noãn bỗng chặn tay anh lại:
“Để em tự đi được rồi.”
“Không được.”
Bạch Khinh Dạ không đồng ý, hai cánh tay rắn chắc vươn ra ôm chặt cô vào lòng, nâng niu cô như bảo bối sợ vỡ. Trái tim Ôn Noãn đập nhanh dần, vừa bước vào trong nhà thì thân hình anh bất chợt khựng lại.
Ôn Noãn ngẩng đầu lên nhìn theo ánh mắt anh, cơ thể cô phút chốc cũng cứng đờ.
Trên ghế sa lông có một người phụ nữ khoảng hơn năm mươi tuổi, nhưng khuôn mặt thì chỉ trong tầm bốn mươi tuổi, bà ta mặc một bộ váy xanh sang trọng và nền nã, mái tóc dài đen mượt buộc gọn bằng một chiếc cặp bằng vàng sau gáy.
Diêu Thanh Ngân nhìn bàn tay con trai của mình đang ôm một cô gái khác, hơn nữa cô gái này còn là Ôn Noãn, lông mày của bà ta tức khắc chau thành một đường.
“Ban ngày ban mặt lại ôm ôm ấp ấp nhau như thế thì còn ra thể thống gì? Không có chân tự đi hay sao?”
Ôn Noãn đỏ mặt, vùng vẫy khỏi tay anh, Bạch Khinh Dạ đặt cô xuống ghế, Diêu Thanh Ngân nhìn thẳng cô nói:
“Ôn Noãn, cô không biết ngại hay sao? Mặt dày bám lấy Khinh Dạ, không biết thân biết phận của mình ở đâu à?”
Diêu Thanh Ngân nói thẳng vào mặt cô mặc dù có cả Bạch Khinh Dạ ở đây, anh liền lạnh giọng xen vào:
“Mẹ, mẹ mệt rồi, để con bảo Ngô quản gia chuẩn bị phòng cho mẹ nghỉ ngơi.”
Vẻ mặt bà ta hiện lên sự không hài lòng rõ rệt.
“Mẹ đang nói chuyện với cô ta, con bị nó cho uống bùa mê thuốc lú gì mà bênh vực cho nó? Con nhỏ đó chỉ là một con nhỏ mồ côi thấp kém, lại còn bị què, bên ngoài kia có biết bao cô gái tài giỏi, xuất thân danh giá phù hợp với con, vậy mà con không chịu?”
Bạch Khinh Dạ nhíu mày, nhẫn nại nói thêm một câu:
“Nếu mẹ còn xúc phạm cô ấy nữa thì con không làm ngơ nữa đâu, chuyện của con xin mẹ để con hãy tự mình quyết định.”
Diêu Thanh Ngân bất giác im lặng, bà ta hiểu tính cách của Bạch Khinh Dạ, ngay từ nhỏ anh đã rất cứng đầu, muốn cái gì là phải có bằng được, bây giờ tâm tư của anh đang đặt ở Ôn Noãn, mới chỉ nói vài câu thôi mà anh đã tỏ thái độ quyết liệt thế, nếu làm căng hơn thì bà ta không biết anh sẽ còn làm gì.
Nhưng Diêu Thanh Ngân không cam tâm khi để một con nhỏ thấp hèn như Ôn Noãn bước chân vào Bạch gia…
Ngày xưa bà ta chịu nhẫn nhịn nhưng Ôn Noãn làm ảnh hưởng tới thanh danh của Bạch gia thì bà ta quyết định không bỏ qua…
Ôn Noãn cảm nhận được ánh mắt căm ghét của Diêu Thanh Ngân dành cho mình, cô không muốn Bạch Khinh Dạ khó xử nên đã nói với anh:
“Để em lên phòng.”
Diêu Thanh Ngân nghe xong lập tức đứng bật dậy, đi tới quăng hai chiếc va ly của cô ra ngoài cửa.
“Lên phòng sao? Cô nghĩ cái nhà này là nơi có thể ở à?!”
Bạch Khinh Dạ đứng dậy, trên người tỏa ra sát khí lạnh lẽo vô cùng.
“Ngô quản gia, đi nhặt va ly vào đây.” Anh lạnh giọng ra lệnh.
Ông ta nhìn qua Diêu Thanh Ngân thấy sắc mặt bà ta rất khó coi nhưng so với bà ta thì ông ta e sợ Bạch Khinh Dạ hơn cả, cuối cùng lật đật chạy ra nhặt hai va ly vào trong nhà.
Bà ta tức đến mức siết chặt hai bàn tay thành nắm đấm, móng tay dài ghim chặt vào lòng bàn tay đến mức chảy máu cũng không cảm thấy đau. Diêu Thanh Ngân nhìn qua Ôn Noãn, cặp mắt đỏ rần lên:
“Khinh Dạ, con yêu cô ta đến thế cơ à?”
Bạch Khinh Dạ không cần suy nghĩ đáp nhanh:
“Đúng thế.”
“Con…”
Diêu Thanh Ngân tức đến run người, còn Ôn Noãn thì sững sờ không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Bà ta bỗng nhiên ôm ngực rồi ngã khụy xuống, Bạch Khinh Dạ chạy tới đỡ lập tức bị bà ta nắm chặt vạt áo:
“Có phải mẹ chết ra đây thì con mới vừa lòng hay không?”
Ánh mắt anh u ám, quay sang nói với thư ký Lâm:
“Mau gọi cho bác sĩ Triệu!”
Chưa đầy mười lăm phút sau ông ta đã có mặt ở biệt thự, sau khi kiểm tra tổng quát thì ông ta kết luận:
“Tình trạng của phu nhân không có gì đáng lo đâu ạ, chỉ là nhất thời kích động mà thôi.”
“Cảm ơn ông.”
Ông ta gật đầu sau đó liền đi ra ngoài.
Diêu Thanh Ngân thấy anh xoay người liền lên tiếng:
“Con lại muốn tới chỗ con nhỏ Ôn Noãn đó có đúng không?”
Bạch Khinh Dạ dừng bước, quay đầu nhìn bà:
“Mẹ, nếu mẹ định dùng mạng sống của mẹ ra để uy hiếp con thì điều đó vô dụng thôi. Cho dù thế nào con cũng không buông tay cô ấy đâu.”
Diêu Thanh Ngân vừa tức vừa căm hờn, gân xanh trên trán nổi cả lên, bà ta gằn giọng nói:
“Rốt cuộc con nhỏ đó có gì mà con thích đến thế?”
“Thích một người vốn dĩ chẳng cần lý do.”
Dứt lời, cánh cửa đóng sầm ngay trước mắt bà ta.
Danh Sách Chương: