Thư ký Lâm đang lái xe, chợt Ôn Noãn cất tiếng:
“Khoan đã, tôi muốn vào hiệu thuốc.”
“Ôn tiểu thư muốn mua thuốc gì ạ?” Anh ta quay đầu nhìn cô, hỏi.
Nhưng Ôn Noãn lại muốn tự mình xuống xe để mua, dược sĩ nhìn thấy cô chống nạng, ánh mắt thấp thoáng sự thương hại. Ôn Noãn coi như chẳng để ý, nói:
“Tôi muốn mua thuốc đau dạ dày.”
Mua xong, hai người vừa quay trở về xe, đúng lúc đó điện thoại của thư ký Lâm vang lên tiếng chuông. Anh ta vội bắt máy:
“Vâng, tổng giám đốc, tôi đưa Ôn tiểu thư về gần đến nhà rồi ạ, ban nãy Ôn tiểu thư muốn…”
Nói đến đây, Ôn Noãn bỗng giật điện thoại của anh ta, cắt ngang lời của thư ký Lâm:
“Không có gì đâu, em muốn ăn bánh ngọt nên mới bảo thư ký Lâm đi mua, bây giờ bọn em chuẩn bị về đây.”
“Ừm, vậy được.” Bạch Khinh Dạ liền cúp máy.
Cô đưa điện thoại lại cho anh ta, thư ký Lâm không hiểu tại sao Ôn Noãn phải nói dối làm gì, nhưng anh ta không dám hỏi. Về đến Bạch gia, quản gia Ngô đỡ cô lên phòng, ân cần hỏi:
“Ôn tiểu thư, cô có đói không ạ? Cô muốn ăn món gì để tôi đi nấu?”
“Không cần đâu, cảm ơn ông, Ngô quản gia.” Ôn Noãn mỉm cười bảo ông ta đi nghỉ ngơi đi, Ngô quản gia kinh ngạc rời khỏi phòng, đưa tay lên gãi gãi đầu, ông ta dường như không thích ứng kịp với sự thay đổi của cô.
Ôn Noãn đi ra mở cửa ban công, để cho cơ thể đắm chìm cùng với nắng và gió, tia nắng rực rỡ như nhảy nhót trên làn da trắng sứ của cô, mái tóc đen mượt tung bay nhẹ nhàng thoang thoảng mùi hương ngọt ngào, thân hình trẻ trung mảnh mai kiều diễm, giây phút này thật giống một thiên sứ chực biến mất…
Bỗng, cả cơ thể cô đột ngột bị hai cánh tay ôm trọn, Ôn Noãn giật mình suýt chút nữa hét lên, Bạch Khinh Dạ nhanh tay bịt miệng cô lại, thanh âm trầm trầm vang lên cạnh vành tai cô:
“Là tôi.”
Ôn Noãn nhìn anh, trong mắt vẫn thấp thoáng tia hoảng sợ. Cô thở phào một tiếng, hỏi:
“Sao anh lại về giờ này?”
Ban nãy Ngô quản gia cũng ngạc nhiên khi thấy anh về, nhưng Bạch Khinh Dạ đâu thể nói là anh muốn gặp cô nên mới huỷ họp để trở về lúc này. Anh chỉ trả lời qua loa:
“Tôi cảm thấy hơi mệt.”
Ôn Noãn lo lắng:
“Mệt? Hay là do ban nãy ăn lẩu cay? Anh có bị đau bụng không?”
Cô toan đi lấy thuốc, lại bị anh ôm kéo trở vào lòng.
“Không sao đâu, chỉ cần ôm em một chút là ổn.”
Bạch Khinh Dạ dụi dụi đầu vào hõm vai cô, sau đó hít sâu một cái. Ôn Noãn không nói gì lặng im để anh ôm, mặc dù là anh tựa đầu vào cô nhưng cả cơ thể cô đang được anh đỡ lấy, Ôn Noãn không tốn chút sức lực nào.
Được một lúc, hơi thở anh phả vào cổ cô nhồn nhột, Ôn Noãn cảm thấy hô hấp trong ngực cô rối loạn rồi, cánh tay đưa lên vỗ vỗ vào lưng anh:
“Khinh Dạ, chúng ta vào trong phòng được không?”
Đứng bên ngoài ban công, nhỡ như có ai đó nhìn thấy thì…
Rõ ràng bọn họ chẳng làm gì mờ ám cả nhưng chỉ một câu nói của cô đã khiến lý trí trong đầu anh lung lay.
Bạch Khinh Dạ ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt đen sẫm hơi tối lại, anh bế thốc cô lên đi vào phòng, đặt cô lên giường.
Ôn Noãn vô tư vẫn chưa cảm nhận được tình ý của anh, cô với tay lấy túi thuốc trên tủ đưa cho anh xem.
“Em mua thuốc đau dạ dày cho anh này…”
Chưa nói dứt câu, bờ môi anh đào đã bị anh chiếm cứ, Bạch Khinh Dạ mạnh mẽ đưa lưỡi vào cuồng nhiệt mút mát, đùa giỡn với chiếc lưỡi nhỏ xinh của cô, hai cánh môi ma sát với môi cô, ngấu nghiến giống như muốn nuốt luôn vào trong bụng.
Hơi thở cô rối loạn, cô chống tay lên ngực anh không rõ là muốn đẩy ra hay ôm lấy.
Bạch Khinh Dạ nhìn hai má cô đỏ bừng, hàng mi khẽ run rẩy như cánh bướm. Làn da trắng mịn mềm mại ngọt ngào, hơi thở khó khăn khó kiềm lòng đưa tay vào trong áo cô vuốt ve phần eo thon nhỏ…
Ôn Noãn giật mình, mở mắt nhìn anh. Ánh mắt ướt nước như nai con ngây thơ và lo sợ.
Lửa tình trong người anh bừng bừng nhưng anh cắn răng kiềm chế, buông cô ra.
“Xin lỗi em…”
Ngược lại cô thấy hơi hụt hẫng, Ôn Noãn thấy hai tai anh hơi đỏ, cô đánh bạo tiến tới ôm ghì cánh tay anh.
“Khinh Dạ, những lời em nói ở công ty đều là thật.”
Cánh tay bị cô quấy rầy nhen lên một ngọn lửa nóng, anh cắn răng không nói gì cả, Ôn Noãn suy nghĩ có nên tiếp tục hay không nhưng có lẽ cô không nên quá vội vàng.
Cả một quãng thời gian dài cô lạnh lùng với anh, Bạch Khinh Dạ khó mà chấp nhận được, nhưng anh vẫn quan tâm và chăm sóc cho cô. Ôn Noãn nghĩ mình nên từ từ thì hơn.
Len lén chuyển sang ôm cổ anh, Ôn Noãn mềm giọng nỉn non hết mức:
“Khinh Dạ, em có chuyện muốn nói.”
“Chuyện gì?”
Thanh âm của anh hơi khàn.
“Em muốn tiếp tục được đi học. Có được không?”
“Không phải lúc trước em muốn nghỉ học sao?”
“Em đổi ý rồi, bây giờ em muốn đi học lại được không anh?”
Cô chớp đôi mắt ngây thơ đến vô tội van cầu anh. Bạch Khinh Dạ buột miệng đồng ý:
“Được…”
“Dù xảy ra chuyện gì tôi cũng sẽ ở bên cạnh em.”
Bạch Khinh Dạ nhẹ nhàng vuốt tóc cô, Ôn Noãn hạnh phúc tựa đầu vào ngực anh.
Buổi sáng hôm sau, xe chở Ôn Noãn dừng trước cánh cổng màu vàng kim, thu hút không ít ánh mắt của sinh viên.
“Ai vậy? Đi hẳn xe Maybach đến trường, chắc là gia đình tài phiệt nào đây.”
Tò mò lẫn ghen tỵ muốn xem người may mắn kia là ai, khi Ôn Noãn vừa xuống xe thì có không ít nam sinh ngoái đầu ngắm nhìn cô nhưng thấy cô ngồi xe lăn, bọn họ lại âm thầm cười khẩy.
“Thì ra là một kẻ tàn phế, đáng tiếc thật đấy…”
Ôn Noãn mặc kệ những lời xì xào bàn tán đó, thư ký Lâm muốn đưa cô hẳn vào trong lớp học nhưng cô lại từ chối:
“Không sao đâu, tôi đi một mình được rồi.”
Sự xuất hiện của cô rất nhanh đã đến tai Từ Hiểu Vi, cô ta vốn không thích Ôn Noãn, nay cô lại đi học, khác nào tạo cơ hội làm khó dễ cho cô ta.
Ôn Noãn vừa mới vào lớp đã bị cô ta chế nhạo:
“Không ngờ vẫn có người mặt dày đến lớp cơ đấy, sao không tự nhìn lại bản thân của mình xem, đã tàn phế còn muốn leo cao.”
Cô mặc kệ không thèm để ý tới những lời nói của cô ta. Từ Hiểu Vi thấy Ôn Noãn làm ngơ mình, càng bực bội hơn.
Cô ta nhìn xuống xe lăn của Ôn Noãn, khoé môi bất giác cong lên cười.
Kiếp trước, Ôn Noãn ngông cuồng tự cao tự đại không coi ai ra gì, vì có Bạch Khinh Dạ chống lưng nên cô lúc nào cũng coi mình là trên hết. Sau khi trọng sinh, Ôn Noãn đã hiểu bản thân kiếp trước thật ngu xuẩn, kiếp này phải chuyên tâm vào học hành, mặc kệ lời ra tiếng vào.
Ước mơ của cô bao lâu nay là nhà thiết kế thời trang. Cô mong sau này sẽ thiết kế được nhiều bộ trang phục đẹp, và được nhiều người biết đến.
Trong giờ học, cô nghe giảng rất chăm chú, khi tiếng chuông báo hiệu tiết học kết thúc. Ôn Noãn định đẩy xe lăn ra cổng thì phát hiện bánh xe không tài nào dịch chuyển được.
“Xe của mình bị làm sao thế này?”
Nhìn cô hoang mang lo lắng, Từ Hiểu Vi hả hê đi lướt qua châm chọc:
“Sao thế? Lại giả bộ đáng thương câu dẫn đàn ông à?”
Ôn Noãn không muốn gây sự, nhưng cô ta cứ năm lần bảy lượt gây khó dễ cho cô.
“Là cô dở trò đúng không?” Cô lên tiếng.
Từ Hiểu Vi thổi thổi bộ móng tay được đính đá lấp lánh, ánh mắt khinh bỉ hờ hững đáp:
“Cô có bằng chứng không mà ăn nói vớ vẩn vậy?”
Thấy cô im lặng, Từ Hiểu Vi nhếch môi cười hả hê:
“Ôn Noãn, đừng tưởng có Bạch Khinh Dạ chống lưng cho mà muốn làm gì thì làm nhé! Cô cũng chỉ là một con nhỏ mồ côi không được dạy dỗ đàng hoàng xấc láo thôi!”
“Chát!”
Từ Hiểu Vi bỗng nhiên nhận một cái tát như trời giáng vào mặt. Cô ta ngây ngốc, khuôn mặt lệch hẳn sang một bên.
Cô ta tường Ôn Noãn đã hoàn toàn tàn phế nhưng cô vẫn có thể đứng được, chỉ là phải bám chặt vào thành xe lăn, hai chân khi đứng rất căng tức và đau, còn hơi run rẩy.
“Từ Hiểu Vi, đúng là miệng chó không mọc được ngà voi mà, cô muốn nói gì thì nói tôi chẳng quan tâm! Nhưng cô xúc phạm tới bố mẹ tôi thì đừng hòng tôi bỏ qua!”
Cô lạnh lùng nhìn cô ta cảnh cáo, Từ Hiểu Vi ôm má của mình, ánh mắt đầy căm phẫn. Cô ta lao tới muốn đánh lạnh, tức thì bị Ôn Noãn giữ chặt tay:
“Muốn đánh tôi à? Cô không sợ Khinh Dạ sao? Chỉ cần tôi nói với anh ấy thì cô sẽ phải cuốn gói khỏi ngôi trường này đấy!”
Sắc mặt cô ta vì sợ mà trở nên trắng bệch, Ôn Noãn hất tay Từ Hiểu Vi ra, cô ta liền ngã đập người xuống đất.
Cô không quan tâm không có nghĩa là để cho cô ta muốn làm gì cũng được! Từ Hiểu Vi cắn chặt răng, hai viền mắt đỏ ngầu hận không thể lao tới đánh cô, đúng lúc đó điện thoại của cô đổ chuông.
Danh Sách Chương: