“Đưa nó vào trong tắm rửa sạch sẽ đi.” Người được gọi là chị Nhi lên tiếng.
Ôn Noãn vẫn giả vờ là mình bất tỉnh không biết gì, bị hai gã đàn ông khiêng vào một căn phòng, sau khi cánh cửa đóng lại cô lờ mờ nghe thấy tiếng nói chuyện của chị Nhi và hai gã đàn ông ban nãy, chắc là bọn chúng đang bàn bạc giá cả với nhau.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, căn phòng này kín mít, cửa sổ cũng được làm bằng chấn song, không có lối nào để thoát ra cả…
“Cạch.”
Tiếng cánh cửa bật mở, Ôn Noãn tức thì nhắm mắt lại, chị Nhi đi tới quan sát cô, sau đó lên tiếng:
“Mang một cốc nước lại đây.”
Chị Nhi đón lấy cốc nước sau đó hất thẳng nó vào mặt của Ôn Noãn.
Cô lập tức mở mắt ra, chị Nhi nhếch môi cười nói:
“Còn định giả vờ tới bao giờ nữa?”
Ôn Noãn lạnh lùng nhìn chị ta không đáp, chị Nhi cũng không nói nhiều mà bảo người lôi cô vào phòng tắm, cô biết giờ mình có phản kháng cũng vô dụng cho nên tạm thời thuận theo bọn chúng rồi tìm cách thoát ra vậy.
Hai cô gái xốc nách Ôn Noãn dậy, chị Nhi tinh mắt để ý chân của cô không cử động, bèn nhíu mày:
“Thả tay ra.”
Hai cô gái kia lập tức buông tay Ôn Noãn ra, cô đỏ người xuống đất, lúc này vẻ mặt chị Nhi càng tỏ ra khó chịu.
“Đứng dậy.”
Thanh âm của chị Nhi lạnh lùng như băng.
Ôn Noãn vẫn ngồi sụp trên đất không động đậy, chị Nhi nhịn lại cơn tức giận vì đằng nào cũng mất tiền mua cô về rồi, bây giờ nếu đánh Ôn Noãn thì chẳng khác nào vứt tiền đi, thế là chị ta quyết định giữ cô lại.
“Đưa nó đi tắm rồi mặc quần áo vào.”
“Vâng ạ.”
Ôn Noãn chịu đựng cảm giác nhục nhã này để cho bọn chúng tắm rửa rồi mặc quần áo xong, trang điểm lên cho khuôn mặt cô thêm phần xinh đẹp và tươi tắn. Chị Nhi mỉm cười hài lòng với vẻ ngoài xinh đẹp của cô, hơi cúi người xuống nói nhỏ vào tai Ôn Noãn:
“Một lát nữa phải cười thật tươi và tiếp khách cho tao, nếu xảy ra sai sót gì thì cứ chuẩn bị tinh thần đi.”
Ôn Noãn im lặng không đáp, hai hàng mi cong dài như cánh bướm khẽ lay động, chị Nhi ra lệnh cho người đưa cô vào một căn phòng Vip, cánh cửa vừa mới mở ra mấy người đàn ông đã hướng mắt chằm chằm vào cơ thể Ôn Noãn.
“Thị trưởng Trương!” Chị Nhi cười đon đả đón ông ta.
Người được gọi là thị trưởng Trương là một người đàn ông béo mập cũng phải ngoài năm mươi tuổi, ông ta đi tới gạt phắt chị Nhi sang một bên, ánh mắt hăm hở nhìn Ôn Noãn từ đầu đến chân, khóe môi cong thành một đường.
“Tên gì?” Ôn Noãn không đáp, còn chẳng thèm nhìn ông ta. Chị Nhi nhanh nhẹn trả lời: “Con bé tên là Ôn Noãn.” Đoạn ghé tai ông ta nói nhỏ: “Hàng mới, rất sạch sẽ và còn nguyên.”
Thị trưởng Trương nghe xong, trong đôi mắt càng lóe lên sự hứng thú khó che giấu…
Ông ta vươn tay ra định chạm vào bờ vai trắng nõn của Ôn Noãn tức thì cô rụt vai lại.
Sắc mặt của thị trưởng Trương tối sầm, nhìn qua chị Nhi.
“Thế này là sao?”
“Mong ngài thông cảm, con bé vẫn còn ngại ngùng, đây là lần đầu của con bé…”
Chị Nhi lên tiếng xoa dịu ông ta, đồng thời kín đáo lườm Ôn Noãn. Thị trưởng Trương là khách vip ở đây, tuyệt đối không được đắc tội.
Ông ta nghe xong cũng cảm thấy dìu dịu, đặc biệt là khi chị Nhi nói đây là lần đầu tiên của cô.
Đôi mắt híp của ông ta khẽ nheo lại:
“Thật không đấy.”
“Tôi xin lấy danh dự của mình ra để đảm bảo với ngài.”
Với con mắt bao năm lão luyện của chị ta thì việc nhìn ra Ôn Noãn khác với những cô gái khác chỉ là chuyện nhỏ, nhất là dáng vẻ ngại ngùng và ngây thơ này của cô là thứ mà bao đàn ông luôn thích thú…
Thị trưởng Trương vuốt ve cằm, khóe môi nở nụ cười mỉm nhìn Ôn Noãn, còn ra hiệu cho chị Nhi.
Chị Nhi vừa nhìn đã hiểu ngay, đánh mắt ra hiệu cho người đưa Ôn Noãn vào phòng riêng.
Trong phòng, ánh sáng màu đỏ leo lét, tấm rèm treo trên cửa sổ rũ xuống càng tạo thêm bầu không khí ái muội, trong không gian lan tỏa hương thơm nồng ấm, quyến rũ, Ôn Noãn vừa vào phòng thì đầu óc đã choáng váng, cô vội vàng bịt mũi mình lại, vậy mà mùi hương đó vẫn cố chấp len lỏi vào trong mũi cô.
“Cạch.”
Tiếng mở cửa vang lên, thị trưởng Trương bước vào phòng, ánh sáng mập mờ nhảy nhót trên khuôn mặt của ông ta thêm phần nguy hiểm.
Ôn Noãn choáng váng, hai chân lùi dần về phía sau vấp phải thành giường liền ngã xuống…
Thị trưởng Trương cười khềnh khệch, chầm chậm tiến về phía cô…
Bằng động tác nhanh nhẹn, ông ta nhanh chóng cởi tung cúc áo sơ mi, để lộ thớ thịt mỡ xếp chồng lên nhau, liên tục rung lắc trước mắt Ôn Noãn, dần dần phóng to lên gấp mấy lần…
“Tiểu mỹ nhân, ngoan nào, mau đến đây đi, anh thương…”
Ôn Noãn nhìn khuôn mặt to béo trước mặt thành hai người, cô cắn thật mạnh vào môi dưới để ngăn cơn choáng váng dâng lên đỉnh đầu, khóe môi tức thì bật cả máu.
“Ôi, sao em lại tự cắn mình vậy hả?” Thị trưởng Trương vươn tay định sờ vào đôi môi đỏ mọng của Ôn Noãn nhưng chưa kịp thì đã bị cô gạt phắt ra.
“Đừng đụng vào tôi!”
Danh Sách Chương: