"
Bốn người chết gồm hai nam hai nữ, khi chết họ đều mặc quần áo lao động của thẩm mỹ viện này, nguyên nhân tử vong đều là do ngộ độc, cụ thể chất độc là gì thì phải chờ kết quả xét nghiệm chất độc nữa.""
Khụ khụ. Ừ. Tốt lắm." Giọng nói của Yến Quy rất thấp và hơi khàn, khi nói chuyện còn không nhịn được mà ho lên hai lần, Cố Dĩ Di ở bên cạnh rót cho nàng một ly nước ấm và nhìn nàng uống hai miếng liền.Ở đầu dây bên kia Lý Vân Trường nghe thấy tiếng ho của nàng, quan tâm hỏi: "
Cô giáo Yến, cô có sao không?"
Yến Quy ậm ừ nói: "
Không sao, cậu nói tiếp đi.""
Chuyện đó... hay là cô giáo nghỉ ngơi trước đi...."
Ngay khi Yến Quy chuẩn bị nói, Cố Dĩ Di đột nhiên lạnh lùng nói chen vào: "
Cậu còn vấn đề gì thì nói nhanh đi. Nói xong rồi thì để cô ấy nghỉ ngơi. Cậu nói một nửa như vậy, tính cách này của cô ấy sẽ suy nghĩ cả nửa ngày liền, lại không thể nghỉ ngơi cho tốt được!"
Lý Vân Trường giật mình khi nghe thấy giọng nói của cô ấy, hỏi theo bản năng: "
Chị Cố, Chị cũng ở đó sao..."
Cố Dĩ Di cười lạnh lùng: "
Tôi không ở đây thì ở đâu?""
Không phải. Tôi không ngờ là chị cũng đang nghe điện thoại.""Ít nói nhảm thôi, mau nói chuyện chính đi!"
Lý Vân Trường bị cô dọa nhảy dựng lên, cũng không thể quan tâm đến chuyện khác nữa mà vội vàng nói với Yến Quy về nghi vấn khi khám nghiệm thi thể: "
Không có chuyện gì khác cả, chỉ có hai chuyện. Thi thể của bốn người chết đều bị hư hại ở một mức độ nhất định, nam giới bị hủy hoại bộ phận sinh dục, âm đ*o của nữ giới bị cắt và đâm nát, không có dấu vết đã trải qua hoạt động tình dục trên thi thể của bốn người chết, không biết vì sao hung thủ lại làm như vậy. Ngoài trừ một viên con nhộng chống ăn mòn được tìm thấy trong dạ dày của người quá cố bên trong có một tờ giấy, bên trên tờ giấy viết: "Đến tìm tôi đi, bác sĩ C."
Yến Quy im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng thì không có phản ứng nào nữa. Đợi sau khi Lý Vân Trường nói xong, nàng nhẹ nhàng nói: "Được rồi, tôi hiểu rồi. Những chuyện này cậu đã báo cáo cho đội trưởng Nhậm biết chưa?"
Lý Vân Trường nói: "
Tôi nói rồi, báo cáo cũng đã giao cho đội trưởng Nhậm rồi.""Được rồi. Khụ khụ. Vậy cứ như vậy đi, cậu và Đường Huyên hết giờ thì tan ca đi.""Được rồi. Cô giáo Yến, cô nghỉ ngơi thêm đi!""Ừ. Tôi biết rồi." Yến Quy cười và tắt điện thoại.
Cuộc gọi bị cắt đứt, Lý Vân Trường mới thở phào, cậu nhìn Đường Huyên ở bên cạnh cười nói: "
Lúc chị Cố nghe điện thoại đã dọa chết tôi rồi."
Cố Dĩ Di là một nhân vật độc nhất vô nhị trong đội, cô luôn tỏ ra lạnh lùng, trong quá trình huấn luyện chiến đấu, cô rất tàn nhẫn và thường đánh mọi người lăn lộn trên đất, vì vậy cả đội đều rất sợ cô.Đường Huyên nghiêng đầu một hồi nói: "
Tôi cảm thấy chị Cố rất dễ nói chuyện mà."
Lý Vân Trường nói trong khi dọn dẹp phòng thí nghiệm: "Đó là vì cô đến muộn thôi, từ khi cô ấy và cô giáo Yến yêu nhau thì tính khí đã tốt hơn nhiều rồi, có thể là bởi vì khi có cô giáo Yến ở đây, cô ấy phải dịu dàng trước mặt cô giáo Yến thôi."
Sau khi nghe vậy Đường Huyên bật cười, cùng Lý Vân Trường dọn dẹp phòng thí nghiệm sạch sẽ.
Bây giờ là năm giờ chiều, Yến Quy đã uống xong thuốc và cảm thấy mệt mỏi khi nằm cả ngày ở trên giường rồi, Cố Dĩ Di đỡ nàng ngồi dựa vào đầu giường."
Lại đo nhiệt độ cơ thể đi." Cố Dĩ Di đưa nhiệt kế ra, Yến Quy rất nghe lời, để cho cô làm.
Nhìn thấy ánh mắt nàng trong trạng thái xuất thần, Cố Dĩ Di biết nàng đang nghĩ gì, thở dài nói: "
Hôm nay chị đừng suy nghĩ về chuyện vụ án nữa được không?"
Yến Quy thu hồi suy nghĩ, vươn tay kéo tay cô lắc lắc: "
Chị đâu có nghĩ, chỉ là Lý Vân Trường vừa mới nói....""
Cậu ta đã báo cáo cho Nhiên Nhiên rồi, chuyện sau này chị hãy để người khác lo đi, bây giờ cần phải nghỉ ngơi dưỡng bệnh! Bây giờ chị như thế này, bệnh còn chưa khỏi thì làm sao có thể hôn em được!"
Yến Quy nhất thời nghẹn ngào, ánh mắt bất giác nhìn vào trên môi Cố Dĩ Di, cô nói đúng.... Không khỏi bệnh thì sợ sẽ lây cho cô.
Yến Quy bất lực ngậm miệng lại, ủ rũ, không biết mình đang tranh giàng cái gì với chính mình nữa, Cố Dĩ Di thấy buồn cười. Một lúc sau, đã đo nhiệt độ xong rồi, Cố Dĩ Di cầm lên xem, ba mươi tám độ rồi, vẫn ổn, đã giảm một độ so với lúc sáng rồi."
Vẫn cần phải uống thuốc và nghỉ ngơi nhé. Ngày mai bác sĩ Vạn sẽ đến.""Được thôi.""
Bây giờ chị có đói không? Tối nay chị muốn ăn gì?"
Gần như cả ngày hôm nay nàng đã không ăn được gì rồi, Yến Quy cảm thấy hơi đói, nhưng nàng không có cảm giác thèm ăn và cũng không nuốt trôi được.
Nàng nói thật ra nhưng Cố Dĩ Di nói: "
Không được, tối nay còn phải uống thuốc, bác sĩ Vạn đã nói rồi không thể uống thuốc khi bụng đói được, chị phải ăn một chút mới được."
Yến Quy bất lực, suy nghĩ một chút rồi nói: "
Vậy món gì thanh đạm thôi, ăn chút cháo là được rồi.""Được rồi." Cố Dĩ Di đứng dậy đi ra ngoài."
Dĩ Di, em đang làm gì thế?"
Cố Dĩ Di nói: "
Em nấu cháo cho chị ăn.""
Em biết nấu không?"
Cố Dĩ Di rất trung thực và thẳng thắn: "
Không biết."
Yến Quy: "....""
Nhưng em có thể tra cách nấu ở trên mạng rồi làm theo là được."
Yến Quy nhấc chăn muốn xuống giường: "
Chị dạy em....""
Chị nằm xuống cho em!" Cố Dĩ Di nhanh chóng vươn tay ấn nàng xuống giường.
Yến Quy nhìn cô nói: "
Chị đã nằm cả ngày rồi, muốn dậy hoạt động một chút."
Cố Dĩ Di cau mày nhìn nàng."
Thật đó. Nằm mãi như thế này cũng không thoải mái gì. Chị cùng đâu phải là người liệt nửa người đâu."
Cố Dĩ Di càng nhíu mày hơn, trừng mắt nhìn nàng và nói: "
Chị không thể nói gì dễ nghe chút à! Phi phi phi!"
Yến Quy cười nói: "
Vậy em để chị đi dạo một chút đi."
Cố Dĩ Di không ngăn được nàng, mà Vạn Tiêu cũng không nói nàng không thể xuống giường, có lẽ nếu xuống giường hoạt động một chút thì sẽ khiến nàng hồi phục nhanh hơn, vì vậy cô liền đồng ý."
Có thấy trong nhà lạnh không?"
Yến Quy lắc đầu: "
Không lạnh, đã là tháng sáu rồi mà."
Cố Dĩ Di khẽ liếc nhìn nàng một cái, cười nhạt nói: "Đã là tháng sáu rồi, vậy mà vẫn có người đang sốt cao đây, tháng sáu có chuyện gì vậy?"
Yến Quy nghẹn ngào không biết nói gì, lẳng lặng đi theo sau lưng cô vào bếp.
Cố Dĩ Di nói muốn nấu cháo cho nàng, thực sự không để nàng ấy đụng tay vào, chỉ để nàng chỉ điểm. Yến Quy thấy cô quyết tâm học cũng thuận theo cô.Đây là lần đầu tiên cô tự nấu ăn, tuy chỉ là nấu cháo đơn giản nhưng đối với Cố Dĩ Di đây cũng là một bước tiến lớn. Cuối cùng, khi cháo được đặt trên bàn và Yến Quy đã ăn nó, khi ăn nàng đột nhiên cảm thấy rất hài lòng."
Mùi vị của nó như thế nào?" Cố Dĩ Di chờ đợi sự phản hồi của Yến Quy.
Yến Quy nếm thử một hồi, cười khen: "
Không tệ lắm!"
Cố Dĩ Di nghe thấy nàng nói như vậy thì càng vui vẻ hơn.
Yến Quy đang cúi đầu ăn cháo, lúc này nàng thậm chí còn không thể nếm ra vị của cháo nhưng nhìn Cố Dĩ Di đang mong chờ, dù không mùi vị gì nhưng nàng cũng nói nó rất ngon, dù sao bàng chỉ là không nếm ra được mùi vị gì thôi. Hơn nữa Cố Dĩ Di cũng ăn một cách rất ngon miệng, có lẽ là nó không khó ăn lắm.
Sau khi ăn xong, Cố Dĩ Di vào bếp dọn dẹp, Yến Quy đi vòng quanh bên cạnh cô, Cố Dĩ Di choáng váng vì bông hoa trước mặt cô. Đi dạo quanh nhà vài vòng, Yến Quy cảm thấy mệt nên quay lại giường và ngả người ra sau, Cố Dĩ Di nhìn nàng uống thuốc rồi mới yên tâm kết thúc mọi chuyện.
Sau khi Cố Dĩ Di đi tắm, Yến Quy cuối cùng cũng bình tĩnh lại và suy nghĩ về vụ án. Vì thẩm mỹ viện Phong Quang này là do Triệu Tứ thủ hạ của T kinh doanh nên đây chắc chắn là một đường dây của T, hiện giờ tiệm đã đóng cửa rồi, người trong đó cũng chết vì trúng độc rồi, hung thủ chắc chắn là T. Yến Quy chỉ không hiểu tại sao hắn tay lại phá hủy bộ phận sinh dục của bốn người chết, hành động này có ý nghĩa đặc biệt gì đối với hắn ta?
Dù hiện tai vẫn chưa hiểu được ý nghĩa hành động của T nhưng Yến Quy tinh ý nhận ra rằng cảm xúc của T ngày càng mất kiểm soát. Nàng đã nằm vùng ở K xã bốn năm dài, nàng khá quen thuộc với mục đích hành động của những kẻ giết người này, họ đều là những người có ý đồ mạnh mẽ, giết người lấy tài sản giành giật lợi nhuận tuyệt đối không có hành động dư thừa nào để để lại manh mối cho cảnh sát.
Nhưng hiện tại nhất cử nhất động của T càng ngày càng nhiều và hắn cũng để lại rất nhiều manh mối cho cảnh sát, điều này đủ để chứng minh rằng tinh thần hắn ta đã đến lúc mất kiểm soát và phát điên rồi. Đây thực sự là một cơ hội tuyệt vời, Yến Quy càng ngày cằng chắc chắn rằng lần này họ nhất định có cơ hội đưa T ra trước công lý.
Yến Quy nhắm mắt dựa vào giường, trong đầu lại lướt qua các thông tin của T, tất cả những tài liệu này nàng đã thuộc lòng rồi căn bản là không cần phải xem thêm nữa.
Người đàn ông này đã ba mươi năm tuổi, dáng người cao gầy, cư xử lịch sự với thế giới bên ngoài, mặc dù đeo khẩu trang nhưng Yến Quy có thể cảm thấy được rằng hắn ta là một người đàn ông hiền lành. Thiên tài IQ cao, đặc biết là về hóa sinh được thể hiện ở việc sản xuất thuốc.
Yến Quy đã từng nói chuyện thâm tình với hắn ta, hiểu được anh ta có lẽ là một đứa trẻ mồ côi, hắn không muốn nói nhiều về cha mẹ của mình nhưng nghe giọng điệu của hắn ta khi nhắc đến cha mẹ thì có thể hắn ta không có cảm xúc với họ, thậm chí là sự phẫn uất. Từ giọng nói của hắn ta, hắn ta có thể là người gốc ở Tân Hà."
Bác sĩ, cô có biết tại sao tôi thích ma túy không?"
Yến Quy nhớ lại cuộc nói chuyện của nàng với T."
Tại sao chứ?""
Bởi vì con người sẽ trở thành nô lệ tuyệt đối khi đối mắt với ma túy."
Nô lệ....
Yến Quy vẫn nhớ nụ cười phấn khích trên môi T lộ ra bên ngoài lớp mặt nạ khi hắn ta nói điều này.(Một người, cho dù vẻ ngoài hào nhoáng đến đâu chỉ cần dính vào ma túy thì hắn ta sẽ trở thành một con chó, một nô lệ, một cầm thú.)(Tôi thích nhìn thấy chúng trở nên như thế này. Trở thành một con chó và quỳ xuống trước mặt tôi cầu xin tôi cho chúng hít một hơi.)(Cảm giác này thật tuyệt, còn sảng khoái hơn cả nhìn thấy tiền vào tài khoản nữa!"
Yến Quy mở mắt ra, nhìn về phía phòng tắm, nghe tiếng nước bên trong đoán là Cố Dĩ Di sẽ chưa tắm xong được đâu cho nên nàng lấy điện thoại ra mở khóa, tìm số điện thoại của Trương Diên Húc, bấm máy gọi.Điện thoại nhanh chóng được kết nối."
Alo, chú Trương."
Trương Diên Húc sửng sốt trước giọng nói khàn khàn của nàng: "
Con bị sao vậy? Con lại bị ốm sao?"
Yến Quy ho khan hai tiếng, sau đó ngượng ngùng cười cười: "
Con bị sốt một chút thôi ạ, bây giờ đã khá hơn nhiều rồi ạ.""
Con đang ở đâu vậy?""
Con ở nhà ạ." Yến Quy dừng lại, sau đó nói: "
Dĩ Di đang ở với con."
Trương Diên Húc rõ ràng là rất nhẹ nhõm khi biết rằng Cố Dĩ Di đang ở cùng nàng, hỏi: "
Con gọi cho chú có chuyện gì sao?""
Con muốn nhờ chú giúp con điều tra một chuyện ạ, đó là xem xem khoảng hai ba mươi năm trước trong phạm vi thành phố có vụ án cưỡng chế ma túy lớn nào không, sau đó là xem có vụ án nào liên quan đến cả một gia đình lạm dụng ma túy trong hoạt động chống ma túy vào thời điểm đó không, nếu có thì hãy nói cho con biết về hoàn cảnh gia đình đó ạ."
Trương Diên Húc dừng lại và hỏi: "
Con muốn điều tra cái gì?"
Giữa Yến Quy và ông ấy không cần phải che giấu gì cả, nàng nói thẳng: "
Chuyện K xã, con có một siu nghĩ và một manh mối nhó ạ. Dù sao chú hãy giúp con kiểm tra hồ sơ trong quá khứ trước đi ạ, hoặc nếu chú cho phép con, con sẽ tự kiểm tra ạ. Chỉ là bây giờ tạm thời chú đừng để tiểu Nhậm biết chuyện này đã ạ."
Trương Diên Húc tức giận nói: "
Con lại đang muốn giấu người khác cả một con thiêu thân nhỏ sao?"
Yến Quy dở khóc dở cười: "
Như thế nào là con thiêu thân nhỏ chứ, đây là đang phá án mà."
Trương Diên Húc khịt mũi và vừa muốn nói thì.
Yến Quy nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng lại, vội vàng nói: "
Chú Trương, con tắt máy trước đây, vợ con tắm xong rồi."
Tút tút tút.
Trên điện thoại chỉ còn lại âm báo máy bận, Trương Diên Húc tức giận nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Danh Sách Chương: