• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người lần lượt bước vào nhà hàng, cả hai người họ đều xinh đẹp tuyệt trần, tuy không mặc đồng phục cảnh sát nhưng trang phục thường ngày của họ cũng rất bắt mắt và thu hút mọi ánh nhìn.

Bà chủ nhà hàng đến chào và hỏi họ muốn gọi món gì.

Cố Dĩ Di nhìn Yến Quy, Yến Quy nói: "

Tôi ăn gì cũng được."

Vì vậy, Cố Dĩ Di gọi hai món ăn thường ngày hợp với khẩu vị thanh đạm kia của hai người, cùng với hai bát cơm nữa.

Các món ăn nhanh chóng được dọn lên, Cố Dĩ Dĩ nhân lúc bà chủ quán mang món ăn lên thì tiện hỏi đường đến thôn Đinh Gia đi như thế nào, bà chủ quán rất hay nói, chỉ rõ đường đi cho họ."

Cảm ơn bà chủ." Yến Quy nhẹ nhàng cảm ơn bà chủ.

Bà chủ thấy nàng xinh đẹp lại tốt tính, không nhịn được nói thêm: "

Cô gái à, cái xe này của cô thật khí phái, rất đắt tiền có đúng không?"

Chiếc xe không phải là của Yến Quy, cô ngước mắt liếc nhìn Cố Dĩ Di, cô chỉ nhướng mày khi nghe thấy lời đó cũng không tiếp chuyện, chỉ tập trung vào ăn uống.

Yến Quy chỉ lịch sự nói với bà chủ: "

Cũng được."

Bà chủ: "

Các cô đi chiếc xe đắt tiền như vậy đến, đến tìm người sao? Người thân của các cô là người ở đây sao? Hay là các cô là người đi ra từ chỗ chúng tôi đây?" Giọng điệu của bà chủ có chút hưng phấn, cảm thấy rằng phượng hoàng vàng sẽ bay khỏi chuồng gà, người dân quê cũng cảm thấy vinh dự.

Yến Quy phủ nhận: "

Chúng tôi chỉ đến tìm một người bạn thôi."

Bà chủ hơi ngượng ngùng, trầm giọng nói: "Ồ ồ là như thế sao. Mấy năm trước đây chỗ chúng tôi có một cô gái vô cùng tài năng, sau khi cô ấy tốt nghiệp đại học đã ở lại Tân Hà, có một công việc đặc biệt, trước đây có trở về một lần, cũng lái một chiếc xe rất đẹp, rất khí phái! Lúc đó chúng tôi nghĩ nếu như có thêm những cô gái tài năng như cô con gái nhà họ Hàn thì quá thật tuyệt vời,thật làm rạng rỡ tổ tông rồi!"

Yến Quy và Cố Dĩ Di tinh tường bắt được điểm mấu chốt từ cuộc lải nhải kéo dài của bà chủ."

Bà chủ, bà mới nói cô gái đó họ gì thế?"

Bà chủ sững sờ, bà ta chỉ tùy tiện nói vài câu, không ngờ lại có vấn đề: "

Họ Hàn đó, cô ấy là con gái nhà ông Hàn."

Cố Dĩ Di hỏi: "

Cô ấy tên là Hàn gì?"

Bà chủ không biết vì sao đột nhiên lại hỏi về con gái nhà ông Hàn chứ, bà có chút cảnh giác nhìn cô, do dự không trả lời.

Cố Dĩ Di cũng không vội vàng, thẳng thắn lôi kéo bà ta: "

Có phải là Hàn Tiểu Phong không? Tôi có một người bạn là người ở đây."

Hẳn là bà đã nhầm rồi, bà chủ lập tức thả lỏng người, nói: "

Thì ra các cô là bạn của Tiểu Phong sao? Sao không nói sớm chứ!"

Yến Quy và Cố Dĩ Dĩ nhìn nhau, trong lòng họ đã ngầm hiểu nhau."

Lần này chúng tôi đến đây muốn đi tới thôn Đinh Gia tìm một người bạn, cho nên không nghĩ tới ở huyện thị lại có thể gặp được người biết Tiểu Phong."

Bà chủ trở nên nhiệt tình hơn với họ, và mang cho họ một đĩa hoa quả mới cắt, sau đó nói rất nhiều về Hàn Tiểu Phong."

Nhắc mới nhớ, hơn mười băn trước, huyện chúng tôi có một cô gái rất đặc biệt, đó là người ở thôn Đinh Gia. Cô gái đến Tân Hà làm việc, nghe nói còn làm ở một công ty lớn, nhưng đáng tiếc...." Bà chủ nói đến đây thì vừa thở dài vừa lắc đầu.

Cố Dĩ Di hỏi: "

Có gì đáng tiếc vậy?"

Bà chủ thở dài nói: "Đáng tiếc, nó đã mất từ mười năm trước rồi! Một cô bé ngoan!""

Xảy ra chuyện gì sao? Tại sao cô ấy lại mất vậy?"

Bà chủ cũng không muốn nói nhiều đến chuyện này, vẻ mặt có chút mệt mỏi, chỉ nói: "

Cô gái, các cô đừng hỏi nữa, dù sao cũng không phải là chuyện tốt gì! Thật thảm hại mà! Nhà cô ấy chỉ có cô ấy và một người em gái của cô ấy, ài, sau này cũng không biết cô em gái kia của cô ấy như thế nào nữa! Thật là tội nghiệp!"

Vừa nói xong, bà chủ dường như mất hết tâm trạng tán gẫu, liền bê những chiếc đĩa trống đi.

Cố Dĩ Di nhìn Yến Quy, nói nhỏ: "

Hàn Tiểu Phong cũng là người huyện Thanh Vân, cô nói xem có phải rất trùng hợp không?"

Yến Quy lắc đầu, tất nhiên nàng không nghĩ đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên, trước đây họ họ không đặt mối liên hệ nào giữa Hàn Tiểu Phong và Đinh Dịch - người bị hại của mười năm trước, nếu bây giờ lý lịch của hai người lại nổi lên, đủ loại trùng hợp đều bắt đầu lẫn lộn với nhau.

Sau khi ăn xong, hai người họ cũng không ở lại lâu, họ lái xe thẳng đến thôn Đinh Gia. Thành phố Tân Hà đã phát triển nhanh chóng những năm gần đây, một số quận và làng xung quanh đã được xây dựng. Nhưng ngôi làng nhỏ như thôn Đinh Gia đã không thể lái xe vào thôn từ mười năm trước rồi, bây giờ những con đường đã trải nhựa rồi, chiếc xe jeep của Cố Dĩ Di lẫm liệt đi vào.

Huyện Thanh Vân không lớn, thôn Đinh Gia lại càng nhỏ, tổng cộng chỉ có mười hộ gia đình, mọi gia đình đều quen biết nhau.

Cố Dĩ Di tìm kiếm địa chỉ nhà Đinh Dịch theo địa chỉ mà Diêu Viễn đã tìm thấy, cuối cùng dừng xe lại trước cửa một ngôi nhà gỗ hoang vắng.

Cả hai người xuống xe đứng bên ngoài căn nhà gỗ để xem xét. Cửa của ngôi nhà này đang mở, một ổ khóa được treo trên đó đã gỉ sét dày và còn có một lớp đất nữa."

Xem ra đã lâu rồi không có ai ở đây rồi." Yến Quy đeo găng tay đẩy cửa đi vào trong sân.

Tường sân rất thấp, gạch ngói cũng không chắc chắn, sân rất nhỏ, nhìn thoáng qua có thể thấy một chuồng gà bỏ hoang, một ít rơm và gỗ, bên cạnh là một ngôi nhà cũ nát, Cố Dĩ Di đi vào nhìn qua đó là nhà bếp.

Mũi của Yến Quy rất mẫn cảm, nàng sờ mũi có chút khó chịu, cuối cùng không chịu được hắt hơi một cái.

Cố Dĩ Di nghe thấy liền đi tới hỏi: "

Có phải cô bị cảm rồi không?" Yến Quy lắc lắc đầu, dụi mũi hít thở, nói: "

Dị ứng thôi."

Yến Quy bịt chặt mũi tiến vào trong phòng nhà Đinh Dịch, mùi hôi hám lập tức tràn vào mũi khiến nàng nghẹt thở.

Cố Dĩ Di đi theo sau nàng và đưa cho nàng một chiếc khẩu trang: "

Nếu cô dị ứng với bụi, cô nên đeo khẩu trang vào."

Yến Quy nhận lấy khẩu trang, sau khi bỏ tay che mũi ra, chắc chắn nàng phải hít nhiều không khí hơn, lông mày cô lập tức nhăn lại, trong không khí có chút mùi vị khác thường lẫn lộn vào nhau xâm nhập vào khoang mũi của nàng.

Tay đeo khẩu trang dừng lại, mũi Yến Quy vừa động, trong mắt liến hiện lên vẻ cảnh giác.

Thấy vẻ mặt nàng thay đổi, Cố Dĩ Di nhìn vào mắt nàng và hỏi: "

Sao vậy?"

Yến Quy không tiếp tục đeo khẩu trang nữa mà chịu đựng hít mùi bụi khó chịu trong phòng: "

Không đúng lắm."

Cố Dĩ Di cũng đánh hơi giống nàng, nhưng chẳng thấy gì ngoài mùi mục nát: "

Chỗ nào không đúng?"

Yến Quy nhìn cô chậm rãi nói: "

Bây giờ cô liên hệ với đội trưởng Nhậm, bảo cô ấy thông báo cho cục công an huyện Thanh Vân và đội cảnh sát thôn Đinh Gia đến nhà Đinh Dịch một chuyến."

Cố Dĩ Di đoán được điều gì đó từ vẻ mặt nghiêm túc và giọng điệu nặng nề của nàng..................

Dưới sảnh chính nhà Đinh Dịch đã đào được một khúc xương, bây giờ đất ở hiện trường đã bị đào hết ra ngoài, phần xương hoàn toàn lộ ra ngoài. Mũi của Yến Quy rất mẫn cảm, sau khi nàng bước vào căn phòng này, nàng đã ngửi thấy mùi hôi thối của thi thể, tuy rằng khúc xương này đã thối rữa từ lâu, nhưng mùi tanh nhẹ cũng không thể che giấu được mũi của nàng.

Khi các đồng nghiệp ở đồn cảnh sát cơ sở đào xương ra, Cố Dĩ Di đang ở bên cạnh Yến Quy, cô nhìn Yến Quy kinh ngạc thốt lên: "

Cô có thể ngửi ra được mùi này sao?"

Yến Quy nhẹ nhàng nói: "

Mũi của tôi cũng khá hữu dụng."

Cố Dĩ Di: "

Cái này không phải là hữu dụng.... Mũi của tôi cũng hữu dụng nhưng cái mùi này tuyệt đối không thể ngửi thấy được, cô như vậy dường như là...."

Yến Quy liếc nhìn cô một cái: "

Dường như là cái gì?"

Cố Dĩ Di: "

Chó cảnh sát..."

Yến Quy: "...." Nàng trợn tròn mắt, mặc kệ người này luôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK