Căn hộ của Yến Quy đã một thời gian không có người ở, nhưng Bạch Hề Mạt thuê một người quét dọn định kỳ đến nhà dọn dẹp, đây là thói quen đã có từ trước, sau khi Yến Quy lại ở cùng một chỗ với Cố Dĩ Di thì gần như không trở về bên này, suýt nữa thì quên luôn chuyện ấy.
Vừa bước vào cửa nhìn thấy căn phòng sạch sẽ ngăn nắp khác thường, hai người đều ngây ra, thay giày bước vào phòng, Cố Dĩ Di kinh ngạc hỏi: "
Chỗ chị có người dọn dẹp sao?" Vốn dĩ cô còn tưởng rằng tối hôm nay trở lại việc đầu tiên phải làm là dọn dẹp căn nhà này cơ.Ánh mắt Yến Quy cũng mờ mịt trong thời gian ngắn, rất nhanh đã phản ứng lại, ánh mắt nàng chuyển động, Cố Dĩ Di nhìn được một chút chột dạ trong đó, đôi mắt hoa đào bất giác híp lại.
Vào lúc này không thể nói dối, nhất định phải thành thực, Yến Quy rất đàng hoàng, trực tiếp nói thật: "
Có lẽ là Hề Mạt, cô ấy thuê người đến dọn dẹp..."
Cố Dĩ Di nghe rồi cũng không nói gì, quay người ngồi xuống sô pha, hai chân khoanh lại, nhìn nàng như cười như không.
Yến Quy nhìn nhìn cô, không đi qua đó ngồi, đứng ở bên cạnh, sờ mũi cười nhạo: "
Chị đi rót cốc nước cho em?"
Cố Dĩ Di không nói tiếng nào, để mặc nàng chuồn vào trong nhà bếp, sau đó lại cầm một cốc nước đi ra.
Nhận lấy cốc nước rồi uống một ngụm, Cố Dĩ Di ngồi đó như Vạn Tuế Gia ngồi trên kiệu, ngẩng đầu nhìn Yến Quy, nói: "
Chị cứ đứng đó làm gì?"
Yến Quy thầm nói tôi không dám ngồi đó."
Em đừng hiểu nhầm."
Cố Dĩ Di nói: "
Em hiểu nhầm cái gì?" Cô nghĩ một lúc, bổ sung thêm một câu: "
Hiểu nhầm người phụ nữ khác tại sao lại thuê người dọn dẹp phòng cho chị?"
Yến Quy lập tức giải thích: "Đây đều là chuyện trước kia, sau đó chúng ta ở bên nhau tôi cũng không trở về bên này nữa, thế là quên mất." Nàng quan sát sắc mặt của Cố Dĩ Di, thêm một câu: "
Chủ yếu là quên nói với cô ấy đừng tìm người dọn dẹp nữa."
Trên mặt Cố Dĩ Di vẫn luôn mang theo nụ cười, nhìn không có dấu hiệu của sự tức giận, nghe xong chỉ nói: "
Cô ấy tốt với chị thật đấy.""
Không có!" Yến Quy phản bác theo bản năng, nhưng phản bác rồi lại cảm thấy không đứng vững được nữa, nàng nhích từng tí một ngồi xuống bên cạnh Cố Dĩ Di, thở dài nói: "
Hồi chị bị thương, quả thực nhờ có cô ấy giúp đỡ, chị vẫn luôn rất cảm kích cô ấy. Thế nhưng, việc này không liên quan đến tình yêu."
Cố Dĩ Di: "
Chị cảm thấy không liên quan, cô ấy thì chưa chắc."
Yến Quy nói: "
Chị cảm thấy là được rồi, cô ấy... Chị không quản được, cũng không liên quan đến chị."
Cố Dĩ Di cứ nhìn chằm chằm nàng, nhìn một lúc lâu.
Yến Quy bị cô nhìn đến nỗi hoảng sợ, giơ tay ra cầm lấy tay cô thăm dò, thấy cô không tránh đi, lập tức được nước lấn tới đan mười ngón tay với nhau."
Thật sự không liên quan đến chị mà. Cô ấy có nghĩ thế nào, chị cũng không có cách nào đúng không?" Lần đầu tiên nàng dùng giọng điệu kiểu này nói chuyện, Cố Dĩ Di cảm thấy có chút mới mẻ, người chị trưởng thành kia đột nhiên biến mất, làm nũng giống như một đứa trẻ.
Thấy Cố Dĩ Di vẫn không nói chuyện, Yến Quy đã quyết định trong lòng, mặt mũi cũng không cần nữa, cả người dính lên, nói bên tai Cố Dĩ Di: "
Tan làm về nhà là thế giới của hai người, em muốn nghe chị nhắc đến người khác mãi ở đây hả?"
Cố Dĩ Di bị nàng làm nũng đến nỗi cả người đều run rẩy, giơ tay đẩy nàng một cái, nói: "Đừng có làm nũng. Nói chính sự đây này."
Yến Quy lại không vui rồi: "
Chính sự của em là người khác sao?"
Cứ mở miệng ra là người khác người khác, đúng thật là là vạch rõ ranh giới.
Cố Dĩ Di nhìn nàng, hỏi: "
Trước đây em nghe bác sĩ Vạn nói, hồi chị bị thương, những lúc như phẫu thuật, phục hồi chức năng đều là cô Bạch chăm sóc cho chị."
Trong lòng Yến Quy kêu lộp bộp, nàng không đoán được thái độ của Cố Dĩ Di, nhưng chuyện này nàng cũng không nói dối được, chỉ có thể gật đầu thừa nhận.
Cố Dĩ Di nhìn nàng như đã làm ra chuyện gì sai, nhịn không được thở dài, cô đổi khách thành chủ nắm lấy tay Yến Quy, nói: "
Vậy nên, chị vẫn không cảm thấy đây là chính sự?"
Yến Quy có hơi mờ mịt nhìn cô.
Cố Dĩ Di lại thở dài: "
Chị, em vẫn luôn tưởng rằng chị vô cùng biết cách yêu đương."
Yến Quy càng mịt mờ hơn, thầm nói tôi đối với em thì đúng là biết đấy, việc này có liên quan gì đến người khác chứ?"
Chuyện chúng ta ở bên nhau, chị nói cho cô Bạch chưa?"
Yến Quy gật đầu, lúc bọn họ mới vừa yêu đương, Bạch Hề Mạt gửi tin nhắn nói chuyện với nàng, nàng đã nói chuyện này cho cô ấy rồi."
Vậy cô ấy nói thế nào?"
Yến Quy thử nhớ lại: "
Không nói gì cả, chỉ nói những lời như kiểu chúc phúc."
Cố Dĩ Di hỏi: "
Chị cảm thấy, cô ấy đã buông bỏ được tình cảm với chị chưa?"
Yến Quy hơi chau mày."
Nếu cô ấy buông bỏ rồi, thì sẽ không tìm người dọn dẹp nhà cho chị mãi như vậy."
Yến Quy càng chau mày sâu hơn, có hơi lo lắng: "Đó là chuyện của cô ấy, chị không quản được."
Cố Dĩ Di lại lắc đầu nhìn nàng: "
Chị, chị nên tìm thời gian nói chuyện hẳn hoi với cô ấy."
Yến Quy lộ ra cảm xúc chống đối."
Trước tiên chị đừng có kháng cự." Cố Dĩ Di lập tức trấn an nàng: "
Bất luận như thế nào, cô ấy cũng đã từng cứu chị lúc chị bị thương, chỉ nói mỗi điểm này, cô ấy cũng có ơn đối với chị, và cả với em.""Ân tình tôi sẽ nhớ, cô ấy có chuyện gì cần chị giúp đỡ chị nhất định sẽ giúp! Nhưng việc này... không liên quan đến tình yêu.""
Nhưng sợ rằng chị chưa có một lần nào nói chuyện hẳn hoi với cô ấy về vấn đề tình cảm đúng không?"
Yến Quy nói: "
Nói như thế nào? Không thích thì là không thích. Chị nói với cô ấy rất nhiều lần rồi..."
Cố Dĩ Di nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói: "Để em đoán xem, cái mà chị bảo là đã nói với cô ấy, chắc chắn đều là xị mặt như vừa làm đông lạnh trong trời băng đất tuyết, vừa lạnh vừa nhạt phun ra mấy chữ, hoặc là bảo người ta "
bỏ cuộc", hoặc là nói "đừng tốn thời gian trên người tôi" kiểu như vậy." Cô nói mà có hơi buồn cười, Yến Quy cầm phải kịch bản tổng tài bá đạo gì sao?
Yến Quy có hơi kinh ngạc: "
Sao em biết được?"
Cố Dĩ Di vân vê tay nàng, cười nói: "
Ngoài lúc yêu đương ra, lúc nào chị chẳng như vậy?"
Yến Quy cũng cười theo, bây giờ nàng đã xác định Cố Dĩ Di chắc là không tức giận, nhưng cô đột nhiên cứ nói lý chuyện Bạch Hề Mạt với mình, làm nàng không hiểu ra sao.
Yến Quy giơ tay ôm lấy Cố Dĩ Di, khẽ hỏi: "
Hôm nay sao em cứ nói với chị chuyện này?"
Cố Dĩ Di cọ cọ vào trong lòng nàng, tìm một tư thế thật thoải mái: "
Không muốn chị mất đi người bạn này."Đáp án này Yến Quy hoàn toàn không ngờ đến, nàng ngây ra, lại hỏi: "
Có ý gì?"
Cố Dĩ Di thở dài, nhỉn ra được chị nhà mình quả thực không có kinh nghiệm gì trên phương diện tình cảm."
Em chỉ cảm thấy, trong lòng chị có lẽ coi cô Bạch là một người bạn quan trọng đúng chứ? Cô ấy vẫn luôn thích chị, chuyện này nếu không xử lý tốt, chị sẽ mất đi người bạn này. Bây giờ cô ấy rõ ràng còn chưa buông bỏ sự yêu thích với chị, em cảm thấy hai người nên nói chuyện cho rõ ràng, chị nói rõ ý nghĩ của mình với cô ấy. Đừng có... để cô ấy cảm thấy, cô ấy đối với chị có cũng được mà không có cũng chả sao. Như vậy không hay."
Yến Quy ngây ra một lúc, lần này nàng nghe hiểu rồi, nếu như suy xét thật kỹ, Cố Dĩ Di nói đúng. Khi nàng đối mặt với Bạch Hề Mạt, lúc nào cũng coi trốn tránh là việc quan trọng nhất, vì để Bạch Hề Mạt chết tâm, nàng luôn đối xử với cô ấy rất lạnh nhạt. Yến Quy vẫn luôn cảm thấy, bây giờ khiến cô ấy đau lòng, cô ấy sẽ buông bỏ mình, đợi đến khi cô ấy hoàn toàn từ bỏ tình cảm này, bọn họ sẽ có thể trở thành bạn bè tốt thật sự.
Nhưng hôm nay Cố Dĩ Di coi như đã nhắc nhở nàng, cách thức đối đãi với Bạch Hề Mạt như trước đây quả thực có chút không ổn thỏa, như vậy một mặt làm người ta đau lòng, còn không phải là cách xử lý tốt nhất."
Nhưng mà, chị luôn sợ để lại cho cô ấy chút hy vọng nào đó..." Yến Quy nghĩ nghĩ, nói: "
Chị nghe nói em đối xử với những người theo đuổi em cũng ác lắm mà, có người còn phải đánh nhau với em, đánh thua thì ngay cả mặt cũng không nhìn một cái. Em như vậy không phải còn ác hơn cả chị sao?"
Cố Dĩ Di cười phì một tiếng, cô ngẩng đầu cọ cọ vào mũi Yến Quy, nói: "
Bởi vì những người đó em đều không biết, ngay cả bạn bè cũng không phải, nói gì đến những chuyện khác, không hề giống với tình huống của chị và cô Bạch. Em nhìn ra được, trong lòng chị vẫn để ý cô Bạch, chị coi cô ấy là bạn bè là em gái, cũng nhớ đến lòng tốt của cô ấy với chị."
Bị cô nói trúng, Yến Quy cười cười, có hơi bất đắc dĩ nói: "
Khi chị bị thương, Hề Mạt vẫn luôn ở bên cạnh chị, cô ấy quả thật là một người bạn rất quan trọng của chị, chị cũng không muốn thực sự có mâu thuẫn với cô ấy.""
Vậy thì tìm cơ hội, nói rõ với cô ấy, nhé?"
Yến Quy nhếch mày nhìn cô: "
Em không ghen?"
Cố Dĩ Di giật mình hỏi ngược lại: "
Em nhìn có giống một bình dấm chua không?"
Yến Quy: "
Vô cùng giống. Hồi chị vừa vào cục, có một lần em đưa chị về nhà, gặp được Hề Mạt ở cổng khu chung cư, lúc đó em cố ý chọc tức chị... hu hu hu...""Được rồi, có thể dừng rồi!" Cố Dĩ Di bụm miệng Yến Quy: "
Trước khác nay khác, không nhắc chuyện đã qua nữa."Được thôi, cô nói không nhắc đến thì không nhắc nữa. Thật ra Cố Dĩ Di là một người rất trọng đạo lý, không ghen linh tinh. Có lẽ là do sự ảnh hưởng của nghề nghiệp, hai người họ nhiều lúc lý trí chiếm thế thượng phong, rất ít khi giở tính nhỏ nhen của người phụ nữ trong tình yêu, đa phần đều là thấu hiểu ủng hộ lẫn nhau.
Hôm nay vốn đã tan làm muộn, sau khi về nhà lại nói một hồi về chuyện của Bạch Hề Mạt, lúc này đã không còn sớm, Yến Quy giục Cố Dĩ Di đi tắm rửa trước, nàng phải đi đến thư phòng tra một ít tư liệu.
Nhân thời gian Cỗ Dĩ Di đi tắm, Yến Quy gọi điện cho Bạch Hề Mạt, hỏi có phải cô ấy thuê người dọn dẹp nhà không, Bạch Hề Mạt nói phải.
Vốn tưởng rằng nàng sẽ lập tức nói lời từ chối, nhưng Yến Quy lần này lại có gì không giống."
Hề Mạt, cảm ơn."
Bạch Hề Mạt ngây ra, không phản ứng lại.
Yến Quy cười nói: "
Gần đây có hơi bận, đợi bận xong thời gian này, mời cô đi ăn bữa cơm?"
Vành mắt Bạch Hề Mạt cay cay, đầu tiên là phản ứng lại, sau đó lại nghĩ đến gì đó: "
Vậy... Bạn gái chị...""
Cô ấy biết."
Bạch Hề Mạt mím môi, nói: "Được."
Hai người lại nói chuyện phiếm một hồi, cuối cùng Yến Quy mới nói: "
Sau này có thể chị rất ít khi về bên này ở, cô không cần gọi dọn vệ sinh đến nữa."
Lần này Bạch Hề Mạt không kiên trì, hai người nói câu ngủ ngon, sau đó cúp điện thoại.
Yến Quy đi vào thư phòng, mở file bảo mật trong máy tính lên, tìm được phần tư liệu thuộc về T, lướt nhanh một lượt từ đầu đến cuối. Tính cách, thói quen, sở trường thậm chí là đặc thù vóc người của T, còn có tất cả nội dung nói chuyện của nàng với T lúc đầu khi ở trong K xã, nàng đều ghi lại từ việc lớn đến việc nhỏ.
Người của K xã trong xã hội đều có một nghề nghiệp chính đáng của mình, Yến Quy đã từng phân tích không chỉ một lần, đặc biệt là T, nàng có vài suy đoán, một là bác sĩ, một là giáo viên môn hóa ính, còn có nhân viên nghiên cứu. Nghề nghiệp của hắn nhất định phải tiện cho hắn lấy được những vật liệu và dược phẩm hóa học rất khó mua được trên thị trường, những loại nghề nghiệp này đều có khả năng.
Yến Quy đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, qua một lúc lâu, Cố Dĩ Di đẩy cửa bước vào, cô tắm xong rồi thay một bộ váy ngủ, đuôi tóc xoăn dài còn hơi ướt, trong tay cầm điện thoại."
Du Du gọi điện thoại đến."
Yến Quy ngây ra: "
Sao vậy?"
Biểu cảm Cố Dĩ Di có hơi buồn phiền: "
Bốn người nhà họ Lam đều chết rồi. Tô Liệt, đang cấp cứu ở bệnh viện. Cô ấy nhảy xuống biển trước mặt Du Du, sau khi vớt lên thì được đưa vào bệnh viện..."
Danh Sách Chương: