Sáng thứ hai, Nhậm Du Nhiên đưa Diêu Viễn đến bệnh viện Thị Tam tìm bác sĩ điều trị của Lam Tịch để hiểu rõ tình hình. Cùng lúc đó, Yến Quy nhận được cuộc gọi từ cửa hàng sửa chữa điều hòa, báo cho nàng biết việc sửa chữa điều hòa gấp rút đã có kết quả và có thể chắc canh tay điều hòa đã bị người ta phá hỏng. Có người đổ quá nhiều nước vào điều hòa khiến bo mạch chủ bị chập cháy trực tiếp.
Từ đó, cuối cùng Yến Quy cũng xác định được thời gian tử vong của Lam Tịch đã bị người ta trì hoãn. Có lẽ thời gian tử vong của cô ấy là trước tám giờ, nhưng vì không khí ấm áp từ điều hòa làm tăng nhiệt độ môi trường, ảnh hưởng đến phán đoán thân nhiệt thi thể. Còn Tô Liệt là người yêu sống chung với cô ấy, biết được trưa hôm đó cô ấy vẫn chưa ăn gì và trong bụng cũng trống rỗng nên cảnh sát không thể phán đoán thời gian tử vong dựa vào thức ăn trong dạ dày.
Yến Quy gọi điện cho Nhậm Du Nhiên và định nói cho cô ấy biết chuyện này, nhưng không ngờ Nhậm Du Nhiên lại nói một tin tức cho nàng biết trước."
Bác sĩ tâm lý của Lam Tịch nói tình trạng của cô ấy xấu đi vào đầu năm nay vì cô ấy bị Châu Hiên Thụy đánh thuốc rồi cưỡng hiếp."
Giọng nói của Nhậm Du Nhiên rất nặng nề, có thể thấy tâm trạng cô ấy đang không tốt, Yến Quy nghe vậy thì sững sờ nghe, cảm thấy trái tim mình như bị nắm chặt, vừa ngột ngạt vừa khó chịu."Đến khách sạn tìm Tô Liệt." Nhậm Du Nhiên thở dài: "Đưa cô ta về cục thẩm vấn."
Chuyện mà họ không ngờ được là, họ còn chưa kịp xuất phát thì trong cục lại nhận được một cuộc gọi báo án mới.
Người báo án là một nhân viên phục vụ của khách sạn XX ở bến cảng Tân Hà, đã cho biết có người chết trong phòng khách hàng ở tầng 19 và cô ấy phát hiện ra thi thể khi dọn dẹp phòng hôm nay. Người chết là một người đàn ông hơn 20 tuổi, ban đầu khách thuê phòng này là Tô Liệt.
Nhậm Du Nhiên tạm thời không đến được, Cố Dĩ Di dẫn đội đến hiện trường, còn đội điều tra kĩ thuật do Yến Quy chỉ huy.
Ngay khi bước vào hiện trường, Yến Quy đã cau mày, khứu giác của nàng rất nhạy bén, dù đeo khẩu trang vẫn có thể ngửi thấy mùi lạ thường.
Cố Dĩ Di dẫn điều tra viên và đặc vụ đến trước, vừa mới thẩm vấn người báo án xong thì thấy nàng đến, nên theo sau nói: "
Là Châu Hiên Thụy."
Bước tới bên thi thể, Yến Quy vừa nhìn đã nhận ra đây đúng là Châu Hiên Thụy, tuy anh ta ta trợn tròn hai ngã ở đó, mặt méo mó vặn vẹo, nhưng khuôn mặt cũng không khó nhận ra.
Yến Quy quan sát thi thể vài lần, nghiêng người ngửi cái miệng hé mở của anh ta ta, trong khi Cố Dĩ Di đứng bên cạnh đang cau mày. Yên Quy vươn tay mở mi mắt của Châu Hiên Thụy, kiểm tra cẩn thận cổ áo của anh ta ta.
Có dịch nôn dính trên cổ áo của Châu Hiên Thụy, trên sô pha và trên sàn nhà cũng có một chút. Yến Quy lấy ống mẫu và tăm bông ra, lấy dịch nôn để vào trong."
Cô Yến." Giang Vọng kiểm định dấu vết, gọi nàng.
Yến Quy quay đầu nhìn sang.
Giang Vọng chỉ vào ly rượu vang trên sàn nhà nói: "
Tôi sẽ mang ly về kiểm định."
Yến Quy đứng dậy, ánh mắt rơi vào nửa chai rượu vang còn sót lại trên quầy bar, nói: "
Mang cả chai kia về đi.""Được.""
Khả năng tử vong cao là do ngộ độc, cụ thể cần phải giải phẫu mới biết. Trong phòng ngoại trừ chai rượu vang thì không có đồ ăn hay thức uống nào khác." Yến Quy nói với Cố Dĩ Di: "
Thời điểm tử vong hẳn là hơn 12 giờ, khoảng tầm mười giờ đêm qua, bảo khách sạn cung cấp camera giám sát xem Châu Hiên Thụy đến đây lúc nào và Tô Liệt rời khỏi khi nào."
Cố Dĩ Di gật đầu đáp: "
Châu Hiên Thụy chết ở đây, có thể đoán ra hung thủ được rồi."
Yến Quy gật đầu, nàng ra hiệu cho người đến khiêng thi thể đi.
Sau đó, Yến Quy đi quanh phòng và nhìn thấy mẩu giấy mà Tô Liệt để lại trên bàn ăn.
Sau khi đọc qua nội dung trong đó, Yến Quy đưa nó cho Cố Dĩ Di và thở dài: "
Có thể chắc canh ta 100% rồi."
Tô Liệt để lại thư tay, trên đó cô ta viết rõ động cơ giết Châu Hiên Thụy, ngoài ra còn có sổ khám bệnh, đơn thuốc và hàng chục tờ giấy A4 ghi thông tin điều trị bệnh trầm cảm của Lam Tịch trong nhiều năm qua. Cô ta đã viết một đoạn rất dài để kể cho cảnh sát nghe một câu chuyện không dài cũng không ngắn.......
Nhờ gia đình ban tặng, từ nhỏ Lam Tịch đã sống rất áp lực, cô ấy tài năng hơn người, là một cô gái có triển vọng nhưng cũng rất nhạy cảm và mong manh. Cô ấy luôn mang khí chất nghệ thuật đa sầu đa cảm của một tài nữ, chính khí chất này đã hấp dẫn Tô Liệt cuốn sâu vào.
Hai cô gái là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau và có sở thích chung - âm nhạc. Cả hai đều có thể sáng tác, điểm khác biệt chính là ngoại trừ sáng tác, Lam Tịch còn có một giọng hát hay tự nhiên và một gương mặt không thua kém các diễn viên dưới ống kính.
Khi mười mấy tuổi, họ cùng nhau nghe những bài hát yêu thích, Tô Liệt chỉ vào tấm áp phích Thiên Hậu, nhìn Lam Tịch và nghiêm túc nói: "
Tịch Tịch, sau này cậu nhất định sẽ giống như cô ấy."
Sau đó, cô ta còn nói một câu: "
Không, cậu sẽ tốt hơn cô ấy!"
Lam Tịch sửng sốt, lắc đầu nói: "
Người ta là thiên hậu đấy."
Tô Liệt nhíu mày: "
Cậu cũng có thể!"
Từ nhỏ Lam Tịch đã rất thiếu tự tin, không ngừng lắc đầu: "
Không...... chắc canh ta không được."
Tô Liễm không đồng ý, tức giận nói: "
Cậu làm được! Tớ nói cậu làm được là làm được! Cậu còn hơn cả cô ấy!"
Cô ta không nói đạo lý nên Lam Tịch cũng không tranh luận với cô ta nữa, chỉ hỏi: " Cậu cảm thấy tớ tốt hơn cô ấy ở điểm nào?"
Tô Liệt không chút nghĩ ngợi nói: "
Cậu xinh đẹp hơn với cô ấy!" ánh mắt cô thẳng tanh ta và kiên định nhìn Lam Tịch như ánh mặt trời chói chang. Hồi đó họ còn nhỏ, Tô Liệt không hiểu thế nào là tham vọng chiếm hữu, nhưng cô ấy thấy trong ánh mắt của cô ta không giấu được niềm yêu thích và yêu mến nhìn Lam Tịch.
Lam Tịch lại sững sờ, sau đó kịp phản ứng lại có hơi ngượng ngùng, lộ ra một nụ cười ngại ngùng nói: "Đây chỉ là...... cậu cảm thấy......"
Tô Liệt bước đến trước mặt cô ấy, ngũ quan của thiếu nữ mười mấy tuổi vẫn chưa thành hình rõ, mà đường nét tự nhiên đã rất sắc sảo nhưng đứng trước Lam Tịch lúc nào cũng dịu dàng hơn."
Tin tớ đi, mọi người đều cảm thấy vậy, Tịch Tịch, cậu thật sự rất xinh đẹp." Tô Liệt trịnh trọng nói: "Đương nhiên, trong lòng tớ, cậu là người đẹp nhất trên đời!"
Lam Tịch đỏ bừng cả mặt, như con tôm hấp vừa ra khỏi nồi. Cô ấy là đứa con gái thứ hai trong nhà không được coi trọng, cha mẹ chưa từng khen cô ấy, anh em cũng thờ ơ với cô ấy, cô chưa bao giờ là một đứa trẻ tự tin. Nhưng vì có Tô Liệt, cuối cùng Lam Tịch cũng bắt đầu có dũng khí bước ra khỏi gông cùm xiềng xích của gia đình, mở mắt ra nhìn thế giới muôn màu bên ngoài và bắt đầu đón nhận những lời tán dương của người khác.
Năm đó cô ấy tốt nghiệp trung học, cha mẹ Lam Tịch đã bảo cô ấy không cần học đại học, tiết kiệm cho gia đình một ít tiền để sau này trưởng thành có thể bắt đầu hẹn hò và kết hôn. Lam Tịch không muốn, nhưng cô ấy không lay chuyển được sự cố chấp của cha mẹ và không biết làm thế nào để thoát ra.
Lúc này cô và Tô Liệt đã hẹn hò với nhau, cả hai trăn trở suốt ngày đêm cho đến một ngày, Tô Liệt mang về một tấm áp phích, là thông báo về buổi thử giọng của một chương trình tìm kiếm tài năng ca sĩ trên nền tảng nào đó."
Tịch Tịch, cậu đi đăng ký tham gia cái này đi! Chỉ cần giành được top 3 ba và ký kết hợp đồng với nền tảng, thì có thể thoát khỏi họ rồi!" Tô Liệt trông rất vui vẻ.
Nhưng Lam Tịch không vui như cô ta tưởng, cô ấy không tự tin và không nghĩ mình sẽ giành được giải.
Cô ấy không có tinh thần chiến đấu, cứ ủ rũ cau có suốt ngày, lòng Tô Liệt nóng như lửa đốt, chỉ có thể không ngừng khích lệ cô ấy: "
Chúng ta đăng ký thử xem! Cậu nghĩ xem, bây giờ cậu đi thi đấu, còn có thể mở ra con đường cho riêng mình. Nếu không đi thì cậu chỉ có thể ở nhà để bọn họ sai khiến thôi! Tịch Tịch, cậu thật sự cam tâm sao?""
Tớ......" Lam Tịch bắt đầu dao động.
Lam Tịch do dự rất khó hạ quyết tâm, nhưng Tô Liệt rất hiểu cô ấy, chỉ nói một câu để cô ấy đưa ra quyết định."
Tịch Tịch, nếu bỏ lỡ cơ hội này, cha mẹ cậu sẽ sắp xếp cho cậu hẹn hò và kết hôn đấy. Đến lúc đó, chúng ta sẽ phải chia tay......"
Hai từ "
chia tay" đã kích thích Lam Tịch rất sâu sắc, cô ấy run rẩy cả người, ôm lấy Tô Liệt.
Tô Liệt ôm cô ấy, một tay vuốt tóc cô ấy, rồi hỏi lại: "
Tịch Tịch, cậu thật sự cam tâm chia tay với tớ sao?"
Tất nhiên không cam tâm, làm sao có thể cam tâm được? Tô Liệt là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời cô ấy.
Lam Tịch ôm chặt lấy cô ta, không ngừng run rẩy trong lòng cô ta, nghẹn ngào nói: "
Không cam tâm! A Liệt, tớ không cam tâm! Tớ không thể chia tay với cậu!"
Tô Liệt dỗ dành cô ấy, để cô ấy bình tĩnh lại: "
Không chia tay. Chúng ta sẽ không bao giờ chia tay!"
Sau đó, Lam Tịch đã đăng ký tham gia buổi thử giọng, vì cô ấy có ngoại hình nổi bật, giọng hát hoàn hảo và còn biết sáng tác nên cô ấy đã hoàn thành rất tốt buổi thử giọng. Nền tảng và đội ngũ chương trình đều rất coi trọng cô ấy, ngay lập tức ký hợp đồng tham gia với cô ấy, hơn nữa còn hứa hẹn phí thi đấu cao, thậm chí còn hỏi cô ấy có nhu cầu đặc biệt nào không.
Lam Tịch chỉ đưa ra một yêu cầu, mong Tô Liệt có thể cùng cô ấy đến dự thi.
Chương trình trình diễn tìm kiếm tài năng này không có ký túc xá tập thể, cũng không có cảnh quay ký túc xá và phòng tập luyện, đội ngũ chương trình rất vui vẻ đồng ý và để cô ấy cùng Tô Liệt ở chung trong khách sạn.
Lúc đầu, cha mẹ của Lam Tịch không đồng ý cho cô ấy tham gia cuộc thi, nhưng sau đó Lam Tịch đã giao cho họ một phần thù lao mà đội ngũ chương trình đưa cho, cha mẹ thấy tiền liền sáng mắt nên để cô ấy đi, trước khi đi còn động viên cô ấy cố gắng, để cô ấy kiếm thêm chút tiền về nhà.
Sau đó, cuộc thi diễn ra suôn sẻ, các ca khúc Lam Tịch dự thi đều là do cô ấy tự sáng tác, cô ấy ở bên Tô Liệt, ca khúc viết ra tuy vẫn còn hơi non nớt, nhưng dưới sự giúp đỡ của người hướng dẫn là các thiên vương thiên hậu nên các ca khúc dần được hoàn thành vô cùng xuất sắc.
Cứ như vậy, Lam Tịch đã ra mắt với thành tích top 1, ký hợp đồng thu âm với nền tảng và từ đó trở nên nổi tiếng.
Cuộc sống của minh tinh không dễ dàng chút nào, họ là những người có vẻ ngoài xinh đẹp, ưu tú nhưng lại có nỗi vất vả riêng mà người bình thường chưa từng trải qua. Lam Tịch rất ít khi xuất hiện, ngoài viết nhạc và ca hát thì hoàn toàn không có việc gì khác. Nhưng dù vậy, cô ấy vẫn trở thành mục tiêu chỉ trích của công chúng trong ngành, không vì lý do nào khác, mà bởi vì cô ấy vô cùng tài năng.
Miếng bánh ngọt nhiều như vậy, nhiều người chia ra ăn một miếng. Bây giờ giới âm nhạc không còn như xưa nữa, nhiều diễn viên, thần tượng cũng liên tục tung ra một số bài hát để tiêu thụ, tài nguyên có hạn, một người chỉ chăm chăm vào sáng tác, không tham gia vào việc khác và không tích cực mở rộng mối quan hệ xã hội của mình, đã trở thành người dị hợm trong giới này này.
Lam Tịch lún sâu vào trong giới này, đoàn đội giúp nhau chỉ trích, thời đại Internet phát triển, mọi người đều mua thông cáo và thủy quân nhau, mắng mỏ, khẩu chiến vô số.
Một người nhạy cảm và đa sầu đa cảm như cô ấy có thể thích hợp với âm nhạc, phòng đàn và phòng thu âm, nhưng thật sự không thích hợp với giới hỗn loạn này.
Lam Tịch không chỉ phải đối phó với những chuyện trong, ngoài giới mà cô ấy còn phải đối phó với gia đình của mình. Cô có cha mẹ bất công và hai anh em hút máu. Từ khi cô ấy ra mắt, không ngừng đưa tiền cho gia đình, giống như những gì Tô Liệt đã nói với Yến Quy trước đó, trong nhà cần gì muốn gì đều đòi tiền cô ấy, vĩnh viễn không có hồi kết.
Lam Tịch không thiếu tiền, nhưng cô ấy không muốn làm chuyện này nữa, những người đó không phải người nhà của cô ấy, bọn họ là một đám sâu mọt. Họ chưa bao giờ coi cô ấy như con gái, em gái, chị gái mà họ coi cô ấy như máy rút tiền, một khi cô ấy không đưa tiền thì họ lên truyền thông vu oan hãm hại cô ấy.
Thời gian lâu dần, Lam Tịch bị trầm cảm, khi đó là năm 2017, năm thứ năm cô ra mắt. Trầm cảm là một căn bệnh tra tấn tinh thần người ta, không chỉ hành hạ bản thân mà còn cả người nhà. Lam Tịch không có người nhà ở bên nên chỉ có Tô Liệt bị cô ấy tra tấn.
Căn bệnh này không phải là chuyện ngày một ngày hai, dù có nhẫn nại đến đâu, dù yêu nhau đến mấy, tra tấn Tô Liệt suốt năm này qua tháng nọ. Nhưng Tô Liệt chưa bao giờ than phiền một câu, cô ta luôn ở bên Lam Tịch khi cô ấy phát bệnh, cô ta kiềm chế bản thân rất tốt, mọi oán hận trong lòng đều giấu kín, không bao giờ phát cáu với Lam Tịch.
Bác sĩ liên tục dặn dò cô ta, người nhà chán ghét và những uất ức sẽ gây ra nhiều tổn hại hơn cho bệnh nhân, và Tô Liệt luôn ghi nhớ điều này.
Tô Liệt đã viết trong thư tay gửi cảnh sát: Tịch Tịch đã tự tử ba lần và cô ấy đã lập di chúc cho mình vào năm 2017. Cô ấy đã từng cắt cổ tay, uống thuốc độc và đốt than, hết lần này đến lần khác đi ngang qua Quỷ Môn quan, cô ấy tuyệt vọng chán đời, còn tôi thì kiệt quệ về cả thể xác lẫn tinh thần. Lần đó cô ấy cắt cổ tay, sau khi được cứu, cô ấy đã ôm tôi khóc, nói rằng cô ấy không muốn làm liên lụy tôi nữa, nói rằng cô ấy là gánh nặng, sẽ chỉ làm liên lụy đến tôi. Cô ấy đã khóc rất nhiều, làm trái tim tôi tan nát. Tôi liên tục nói với cô ấy, cô ấy không phải gánh nặng của tôi, cô ấy là người yêu của tôi. Nhưng cô ấy không thể tin được nữa, cô ấy quá sợ hãi, sợ tôi sẽ thấy cô ấy phiền phức và một ngày nào đó tôi sẽ hoàn toàn mệt mỏi mà bỏ rơi cô ấy. Cô ấy nói với tôi, thay vì đợi đến ngày đó, không bằng cho cô ấy chết trước đi.
Trầm cảm là một nỗi bất lực trong sâu thẳm, nó là câu hỏi chưa có đáp án, lúc tốt lúc xấu, vẫn luôn ở đó.
Tô Liệt nói, họ luôn tích cực điều trị, Lam Tịch cũng chưa bao giờ ngừng uống thuốc, nhưng bệnh tình vẫn không có chuyển biến tốt hơn. Dần dần, cảm xúc của cô ấy càng khó kiểm soát hơn, có lúc đột nhiên phát bệnh mà không hề có dấu hiệu gì. Cô ấy bắt đầu viết ra những lời không hay, và cuối cùng, cô ấy thậm chí còn đánh mất khả năng sáng tác đáng tự hào của mình.
Từ cuối năm ngoái, mọi công việc sáng tác của Lam Tịch đều đặt lên vai Tô Liệt, cô ta đã làm mọi cách để bảo vệ danh tiếng của Lam Tịch. Lam Tịch không thể nào sáng tác được nữa, chuyện này đã giáng một đòn đau đớn vào chính bản thân Lam Tịch. Còn cơn ác mộng thật sự là bữa tiệc đầu năm.
Trong bữa tiệc, Châu Hiên Thụy, người từng bị Lam Tịch từ chối nhiều lần, đã bỏ một ít thuốc gì đó vào ly rượu của Lam Tịch. Đêm đó, Tô Liệt đi công tác ở ngoài tỉnh, Châu Hiên Thụy đã cưỡng hiếp Lam Tịch.Đây là cọng rơm cuối cùng làm gãy lưng lạc đà, kể từ đó Lam Tịch đã hoàn toàn chết đi. Cô ấy bắt đầu khóc suốt đêm, sự cực đoan của cô ấy lên đến mức chưa từng có, cô ấy thường ngồi một mình trong phòng đàn, nhìn xuống qua cửa sổ sát đất, thậm chí có lúc còn nhìn ngây người nhìn Tô Liệt và hỏi: "
A Liệt, cậu sẽ mãi mãi ở bên tớ chứ?"
Câu trả lời của Tô Liệt luôn giống nhau.
Lam Tịch lại cười hỏi: "
Vậy cậu, có đồng ý chết với tớ không?"
Cô ấy đã nói lời này hai lần, nhưng Tô Liệt thật sự không để tâm, cho đến một ngày cô ta thức dậy và phát hiện ra Lam Tịch đã khoá cửa và cửa sổ phòng ngủ, nhốt cả hai ở trong và đốt than tự tử lần nữa, cô ấy còn mang theo Tô Liệt.
Nỗi sợ hãi vô bờ ập đến, Tô Liệt liều mạng xé băng dính trên cửa sổ, cô ta phát hiện sớm còn giữ được lý trí, cô ta không gọi cảnh sát, cũng không nói cho những người khác trong đoàn đội biết chuyện này, cô ta vẫn muốn bảo vệ danh tiếng của Lam Tịch.
Lúc đó, Lam Tịch ôm đầu gối ngồi trên giường, chết lặng nhìn Tô Liệt gỡ giấy niêm phong trên cửa sổ xuống, không khí tràn ngập vào trong phòng, bọn họ tìm được đường sống trong cái chết. Lam Tịch không có biểu hiện gì lạ thường, cứ ngồi như vậy, giống như người ngoài cuộc, không ai biết lúc đó cô ấy đang nghĩ gì.
Từ lúc này, Tô Liệt cũng ý thức được, Lam Tịch hỏi cô ta có đồng ý chết với cô ấy không, thì ra không phải chỉ là nói xuông.
Sau đó, Tô Liệt bắt đầu đề phòng Lam Tịch, dù yêu nhau thế nào, nhưng bản năng sinh tồn khiến cô ta không thể tin Lam Tịch. Tô Liệt không nói đến chuyện chỉ âm thầm đề phòng, thỉnh thoảng phát hiện Lam Tịch bỏ thứ gì đó vào ly nước, cô ấy không nói, cũng không đi xác minh xem thứ đã bỏ vào ly nước là gì. Cô ta chỉ im lặng đem ly nước kia đi rửa.
Ngày 31 tháng 5 hôm đó, Lam Tịch lại phát bệnh, lao đến như điên bóp cổ Tô Liệt."
Rõ ràng cậu nói sẽ luôn ở bên tớ mà!" Lam Tịch ở bên tai Tô Liệt, đỏ mắt nói: "
Tớ muốn chết, cậu sẽ không đi cùng tớ sao?!"
Tô Liệt cố gắng vùng vẫy, bản năng sinh tồn và sự vô vọng tích tụ trong lòng bấy lâu nay bùng phát, khi cô động tay phản kháng lại thì đầu của Lam Tịch đập vào piano, nhưng cô ấy không tỉnh táo lại. Suy nghĩ và hành động của con người đôi khi chỉ là nhất thời, chính Tô Liệt cũng không giải thích được tâm lý của mình lúc đó, bây giờ cô ta chỉ có thể nhớ tới chính mình sau đó.
Chính tay mình giết chết người yêu còn đau đớn hơn cái chết rất nhiều, Tô Liệt cũng từng nghĩ đến cái chết ngay lúc đó, nhưng cô ta tự nhủ rằng mình không thể chết như vậy. Cô ta cần bắt những người đáng chết kia phải trả giá, cô ta cần thời gian, cô ta không thể bị cảnh sát bắt được nhanh như vậy.
Vì vậy, cô ta đã tạo cho mình một chứng cứ ngoại phạm.
Thời gian tử vong thật sự của Lam Tịch là bảy giờ, lúc này Tô Liệt còn có một tiếng rưỡi nữa phải đi đến thủ đô, cô ta đã chuẩn bị đầy đủ.
Cô ta treo Lam Tịch lên, sau đó dùng máy điều hòa dáng đứng ở trong góc tiếp tục thổi không khí ấm, luồng khí ấm áp trực tiếp thổi vào cơ thể Lam Tịch, thay đổi nhiệt độ môi trường để trì hoãn sự giảm nhiệt của cơ thể. Đồng thời, sau đó, cô ta dùng điện thoại của Lam Tịch gửi tin nanh ta cho Châu Hiên Thụy, hẹn anh ta ta đến vào thời điểm gây án rồi để cửa cho anh ta ta vào. Những người trong căn hộ họ ở đều rất giàu có, để cửa cũng không sợ người khác đột nhập vào.
Một tình tiết bất ngờ là Châu Hiên Thụy nghiện ma túy và ngất xỉu ngay tại hiện trường, điều này không nằm trong kế hoạch của Tô Liệt.
Bản nhạc và lời bài hát được in ra sau mười giờ thực ra là do Tô Liệt viết, cô ta mang theo laptop và tìm một nơi ở thủ đô để in ra, sau khi trở về nhà vào ngày hôm sau thì rải trên sàn nhà để tạo hiện trường giả Lam Tịch bị ngộ sát sau mười giờ rưỡi.
Tô Liệt hiểu rõ hơn ai hết, những gì cô ta làm đều có sơ hở. Việc cảnh sát điều tra ra sự thật chỉ còn là vấn đề thời gian, cô ta cũng không cố gắng minh oan cho bản thân mà chỉ tranh thủ trong khoảng thời gian cảnh sát điều tra, hoàn thành những chuyện cô ta phải làm.
Tất cả mọi chuyện, chỉ vì cô ta muốn tranh thủ thời gian cho bản thân, cô ta cần thời gian để lập kế hoạch, và bây giờ, kế hoạch của cô ta đã bắt đầu. Châu Hiên Thụy là người đầu tiên, nhưng không phải là người cuối cùng, cô ta phải tiếp tục hành động của mình. Khi tất cả những chuyện cô ta muốn làm xong xuôi, cô ta sẽ đi với Lam Tịch, thậm chí cô ta sẽ không làm phiền cảnh sát, cũng không cần tòa án xét xử, cô ta đã chuẩn bị sẵn kết cục thuộc về riêng mình.Điểm đến cuối cùng của cô ta là Lam Tịch, cho dù Lam Tịch ở đâu cô ta đều đi tìm, sống hay chết cũng không có gì khác biệt, chỉ cần được ở bên cạnh Lam Tịch.
Danh Sách Chương: