Quạt thông gió trong phòng giải phẫu hoạt động ong ong ong, điều kiện bây giờ so với mấy năm trước tốt hơn rất nhiều, còn được trang bị máy khử mùi và máy lọc không khí, nhưng khi đối mặt với thi thể thối rữa nặng như vậy, hiệu quả của máy khử mùi vẫn như cũ không tốt lắm. Nhưng đỡ một chút cũng được, có còn hơn không.
Yến Quy và Lý Vân Trường mặc đồ bảo hộ đeo cùng với mặt nạ phòng độc, chia nhau đứng ở hai cạnh bàn giải phẫu. Yến Quy không vội giải phẫu thi thể, mà nhìn thi thể hoàn chỉnh trước một lần. Bộ ngực và bụng thi thể đã phồng cao, toàn thân hiện ra một loại màu xanh lá quỷ dị, tĩnh mạch và mạch máu màu đỏ đen giống như mạng nhện. Yến Quy cầm lấy một bàn tay của thi thể xem, da bàn tay đã bóc ra, nhăn bèo nhèo rũ xuống.
Yến Quy bảo Lý Vân Trường đưa kìm cho mình, gỡ xuống phân nửa cái răng lung lay của thi thể cất vào túi vật chứng, "Đợi lát nữa đưa đi xét nghiệm DNA, DNA của Cốc Ngọc Thụ trước kia đã nhập kho, trực tiếp đối chứng là được." Tuy rằng phát hiện chứng minh thư của Cốc Ngọc Thụ trong sông, nhưng để an toàn vẫn phải kiểm tra đối chiếu DNA để xác minh thân phận.
Sau đó, Yến Quy lại đưa tay đè thử phần đầu thi thể, không có tiếng xương ma sát, chứng minh xương sọ không bị vỡ rõ ràng. Đầu tóc của thi thể đã rơi ra không ít,từ trên da đầu lộ ra cũng không nhìn thấy miệng vết thương, tuy rằng bề mặt thối rữa nghiêm trọng, nhưng trên làn da bong ra không có vết nứt.
Xuống chút nữa, Yến Quy phát hiện nhiều vết nứt trên làn da của bộ ngực và bụng thi thể, nàng duỗi tay sờ thử những vết nứt này, dùng nhíp tách toàn bộ làn da đã bị uốn khúc bông lên, sau đó phát hiện mấy vết thương bởi vật sắc nhọn phức tạp từ trên phần ngực và bụng chưa bị thối rữa hoàn toàn.
Yến Quy cầm kính lúp, ngừng thở tiến đến cẩn thận quan sát miệng vết thương, bên ngoài thi thể thối rữa đã không thể nhìn ra có phản ứng sống hay không. Nàng buông kính lúp, duỗi tay nói với Lý Vân Trường: "
Dao giải phẫu, bắt đầu phẫu thuật."
Nhận lấy dao giải phẫu, Yến Quy ngẩng đầu nhìn Lý Vân Trường, nói: "
Cậu đi ra ngoài trước đi."
Lý Vân Trường nhìn nàng, lại nhìn thi thể, gật đầu.
Dao trên tay Yến Quy không chút do dự cắt mở lồng ngực người chết, ngay sau đó, "
phù lốp" ở phần ngực và bụng thi thể "
xì" một tiếng sau đó nhanh chóng bắt đầu biến mất. Yến Quy cũng không dừng lại, xoay người bước nhanh ra khỏi phòng giải phẫu.
Trong cơ thể của thi thể thối rữa nặng chứa lượng lớn khí thể thối rữa, phần lớn khí thể này đều có độc, sẽ nguy hại đến sức khỏe. Quạt thông gió trong phòng giải phẫu hoạt động với công suất lớn, đợi không bao lâu, Yến Quy mới dẫn Lý Vân Trường trở lại trước bàn giải phẫu.
Thi thể trương to lúc này đã nhỏ lại, Yến Quy dùng dao phẫu thuật tiếp tục cắt một đường, thành công mở khoang bụng và ngực thi thể ra. Đầu tiên nàng lấy hết từng phần nội tạng còn chưa thối rữa hoàn toàn ra, lấy ra mẫu xét nghiệm của từng thứ chuẩn bị đưa đến phòng thí nghiệm.
Sau đó nàng nhìn Lý Vân Trường, hỏi: "
Những thứ bên trong dạ dày người chết, cậu có thể sàng lọc không?"Đây không phải công việc đơn giản, đặc biệt là đối với một khối thi thể như vậy, có thể nói là vô cùng khó khăn. Lý Vân Trường nghiêm túc gật đầu, nói: "
Có thể, tôi sẽ sàng lọc ngay." Nói xong, cậu lấy dạ dày người chết qua, đi đến hồ nước bên cạnh kiểm tra những thứ trong dạ dày.
Nội tạng đều đã lấy ra, Yến Quy đặt lực chú ý trên miệng vết thương của ngực và bụng thi thể, nhìn từ da thì không biết những vết thương này là bị thương lúc còn sống hay sau khi chết, nhưng sau khi giải phẫu vẫn có thể có dấu vết lưu lại. Nàng dùng dao phẫu thuật cắt vùng miệng vết thương ra, vì nguyên nhân thối rữa, bộ phận mềm của thi thể trở nên mềm lạ thường, lưỡi dao nhẹ nhàng vẽ một đường lập tức tách ra.
Mô liên kết dưới miệng vết thương ở ngực và bụng thi thể hiện ra màu xanh đậm hơn, chứng minh nơi này đã từng có máu tụ, điều này có thể là một minh chứng bị thương khi còn sống. Yến Quy lại kiểm tra xương sườn người chết theo vị trí miệng vết thương, nàng cẩn thận tách bộ phận mềm xung quanh xương sườn ra, gỡ một mãnh xương gãy nhỏ trong đó xuống cẩn thận quan sát dưới kính hiển vi."
Có máu thấm vào rất nhỏ." Đôi mắt Yến Quy dời đi từ trên kính hiển vi, "
Là bị thương lúc còn sống."
Bên kia, Lý Vân Trường sau khi sàng lọc những thứ trong dạ dày người chết quay lại báo cáo: "
Cô giáo Yến, căn cứ vào trạng thái những thứ tiêu hoá trong dạ dày người chết suy đoán, hẳn là cậu ta bị hại sau khi dùng cơm trên dưới ba giờ."
Yến Quy nói: "
Nhưng mà chúng ta cũng không thể phán đoán cậu ta ăn bữa cơm nào. Có thể nhìn ra đã ăn cái gì không?"
Lý Vân Trường: "
Nhìn ra được cũng không phân biệt được là bữa cơm nào."
Yến Quy suy nghĩ, nói: "
Trước tiên ghi chép lại."
Lúc vừa giải phẫu, Yến Quy đã xác định những vết thương do vật sắc nhọn trên bụng và ngực của người chết là bị thương lúc còn sống, hiện giờ nàng vẫn muốn xác định xem người chết là bị chết chìm khi còn sống, hay là sau khi chết bị vứt xác. Chết chìm là một loại tử vong do ngạt khí cơ học, có đặc trưng của ngạt khí cơ học. Tròng mắt của thi thể đã lồi ra, nhìn bề ngoài rất rõ ràng là không có chút xuất huyết nào, Yến Quy kiểm tra nội tạng của người chết lại một lần nữa, cũng không phát hiện có máu bầm.
Phổi của người chết cũng không có hiện tượng phổi phù nước, người chết chìm toàn bộ phổi sẽ đều là nước, thể tích phổi và trọng lượng cũng sẽ gia tăng, bên ngoài có vết lõm do xương sườn tạo thành, những hiện tượng đó thi thể này đều không có.
Những biểu hiện cơ bản này thật ra đã có thể chứng minh người chết là bị vứt xác xuống sông sau khi chết, nhưng Yến Quy vì để cẩn thận, lấy ra những mẫu xétnghiệm khác của nội tạng người chết, xem có thể kiểm tra ra sinh vật phù du hay không. Nếu là chết chìm mà nói, loại sinh vật phù du tảo cát này sẽ tiến vào đường hô hấp khi bị đuối nước, lại tiến vào các mô và cơ quan qua đường tuần hoàn máu. Cho nên nếu kiểm tra thấy sinh vật phù du, thì chắc chắn có thể chứng minh lúc người chết rơi xuống nước vẫn còn hô hấp, nếu trái lại thì đã ngừng hô hấp.
Sau khi kết thúc kiểm nghiệm tử thi, Yến Quy đưa tất cả mẫu xét nghiệm đến phòng thí nghiệm, đặc biệt dặn dò Trần Băng ưu tiên làm xét nghiệm DNA và chất độc, trước tiên xác định người chết có phải Cốc Ngọc Thụ hay không, sau đó lại xem có trúng độc hay không.
Từ phòng thí nghiệm đi ra, Yến Quy tìm Nhậm Du Nhiên, cô ấy vừa mới nghe điều tra viên báo cáo xong, nhìn thấy Yến Quy tiến vào vội hỏi: "
Có kết quả không?"
Yến Quy: "
Cơ bản có thể xác định là chết do bị vật sắc nhọn đâm thủng nội tạng. Ngực và bụng của cậu ta có không ít vết thương do vật sắc nhọn, có cảm giác khi hung thủ xuống tay vô cùng hoảng loạn.""
Thời gian tử vong có thể xác định không?"
Yến Quy lắc đầu, nói: "
Cái này không có cách nào. Chỉ có thể nói chắc là khoảng một tuần trước. Sao rồi? Không liên lạc với người nhà của Cốc Ngọc Thụ sao? Cậu ta mất tích mà không ai báo án?"
Nhậm Du Nhiên vô cùng bực bội nói: "Đã liên lạc với các đồng nghiệp bên kia thủ đô, có một tin tức không tốt lắm, vợ Cốc Ngọc Thụ cũng mất tích. Mẹ vợ cậu ta báo án, nói là hai người bọn họ mất tích ở bên Tân Hà này, một tuần trước, Cốc Ngọc Thụ dẫn theo vợ cậu ta tới chung cư của mẹ cậu ta ở Tân Hà, nói là muốn cúng thất thứ nhì (*), sau đó thì không có tin tức. An Hồng Lượng thất lạc con gái, người cũng hoảng loạn, đang quấy rầy từng người đồng nghiệp bên kia thủ đô. Này thì tốt rồi, Cốc Ngọc Thụ bị phát hiện chết ở Tân Hà, An Nguyệt cũng mất tích không rõ, lão già này hồ đồ không phân rõ phải trái, phỏng chừng rất nhanh sẽ tìm đến làm phiền chúng ta. Tôi thật sự rất không muốn giao tiếp với những kẻ có tiền này."(*) Sau khi chôn cất xong, gia đình cứ bảy ngày một lần, làm lễ cầu siêu cho vong linh, gọi là "
Làm Thất". Thí dụ, người chết nhằm ngày chủ nhật, thì cứ mỗi ngày thứ bảy hàng tuần là làm thất. Có tất cả bảy thất, thất thứ bảy là ngày thứ bốn mươi chín. Cúng thất thứ nhì là do các con dâu tổ chức, cúng bái Sở Giang Minh Vương.
Yến Quy đồng tình nhìn cô ấy một cái, Nhậm Du Nhiên thân là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, chắc chắn sẽ là người phụ trách đầu tiên, An Hồng Lượng nếu đến đây tìm kiếm, người đứng mũi chịu sào chính là cô ấy."
Nóng nãy cũng vô dụng, nếu hai người đều mất tích, vậy đến nhà bọn họ xem đi." Yến Quy trấn an nói: "
Hiện tại tôi sẽ qua đó, càng nhanh càng tốt."
Nhậm Du Nhiên nhìn thời gian, nói: "
Sắp tan ca rồi."
Yến Quy không để ý nói: "
Không có việc gì, hiện trường vẫn nên đến càng sớm càng tốt."
Nhậm Du Nhiên cân nhắc lại ý trong lời nói của nàng, hỏi: "
Cô cảm thấy hiện trường đầu tiên là ở nhà bọn họ?"
Yến Quy: "
Tôi vừa mới nói đó, hung thủ đâm rất nhiều dao trên người Cốc Ngọc Thụ, hơn nữa lại vô cùng hỗn loạn, làm cho tôi có cảm giác cảm xúc của hung thủ ngay lúc đó rất không ổn định."
Nhậm Du Nhiên hơi thở đông cứng, lập tức phản ứng lại: "
Cô hoài nghi vợ cậu ta? Không phải, vợ cậu ta tự nhiên không lại giết cậu ta làm gì? Trước đó cũng không có nghe nói tình cảm vợ chồng bọn họ có vấn đề gì. Chẳng lẽ là...?"
Yến Quy nhìn cô ấy, nói: "
Một người đàn ông thường xuyên bị bố vợ hạ nhục, ở nhà không dám ngẩng đầu, tâm lý vặn vẹo của cậu ta sẽ phát tiết với ai?"
Nhậm Du Nhiên yên lặng lại, chuyện này thật ra vô cùng có khả năng xảy ra."Đương nhiên, giai đoạn hiện giờ những chuyện này đều là suy đoán, tôi còn phải đến nhà cậu ta xem trước."
Yến Quy gọi điều tra dấu vết Giang Vọng, hai người cùng đi đến nhà Cốc Ngọc Thụ, vốn là chuẩn bị lái xe của cục đi, nhưng phút cuối cùng lại có người cái cam tâm tình nguyện đi theo làm chân tài xế, Yến Quy đương nhiên không nói gì, Giang Vọng cũng không dám nói lời nào.
Cố Dĩ Di tống cổ một mình Giang Vọng ngồi ghế sau, lái xe chở hai vị điều tra kỹ thuật viên đến nhà Cốc Ngọc Thụ.
Giang Vọng ngồi ngay ngắn ở toa sau không nói một lời, nghĩ thầm Cố tỷ vì sao tan ca không về, nhất định phải bận rộn theo bọn họ đến hiện trường tăng ca. Hiện tại cậu còn không biết Cố tỷ của cậu ý của Tuý Ông không phải ở rượu, sau này mới biết, chỉ có thể cảm thán trong lòng một câu "
Cố tỷ OOC rồi, quá dính người".
Bộ chìa khóa chung cư của Cốc Ngọc Thụ ở Tân Hà này, bởi vì phá án vụ án của Lưu Phượng xong đã trả lại, Yến Quy bọn họ lần này vào cửa phải nhờ vào sự giúp đỡ của bên bất động sản.
Bởi vì cảnh sát phá án, bên bất động sản cũng rất dễ nói chuyện, đưa chìa khóa dự phòng cho các cô mượn tạm thời.
Yến Quy dùng chìa khóa mở cửa chung cư của Cốc Ngọc Thụ, ngay sau đó liền nhíu mi. Mùi máu tươi trong phòng đối với nàng mà nói thật quá rõ ràng, bởi vì đã qua một tuần, ruồi bọ bay loạn xạ trong phòng. Gian nhà này đã không còn bộ dáng khi lần trước các cô đến, sớm đã không còn sức sống.
Ba người mang bảo vệ giày vào nhà, Yến Quy đi theo mùi máu tươi đến phòng ngủ phụ của Cốc Ngọc Thụ, nắm chặt cửa phòng mở cửa phòng ngủ phụ ra, rơi vào trong mắt là một vùng hiện trường hỗn loạn.
Khăn trải giường cùng với chăn đệm đều bị lượng máu lớn tẩm ướt, bởi vì thời gian qua rất lâu rồi, đã dần dần biến thành màu nâu thẫm. Dòng máu chảy dừng đột ngột ở cuối giường, chỉ có vài giọt nhỏ từ cuối giường xuống sàn nhà, Giang Vọng trước tiên đến đây chụp ảnh, sau đó lấy ra một phần máu chuẩn bị đưa về kiểm tra.
Cố Dĩ Di đứng ở mép giường nhìn, duỗi tay nhặt lên một cái dao găm ở trên giường, giọng nói phá lên: "
Hiện trường đầu tiên ở trên giường, đây... Hung thủ là vợ cậu ta?"
Tầm mắt Yến Quy dừng lại trên thành sắt đầu giường, bên trên đó cột hai cái cà vạt, tròng mắt Yến Quy xoay chuyển, bảo Giang Vọng trước tiên chụp lại trạng thái ở đầu giường này, sau đó lấy ra đèn pin cùng với túi vật chứng từ hộp khám nghiệm ra.
Tháo cà vạt xuống, Yến Quy cầm đèn pin trong tay cẩn thận quan sát trong chốc lát, miễn cưỡng có thể nhìn được trên cà vạt có một ít dấu vết màu nâu đỏ. Nàng thu cà vạt vào túi vật chứng, tiếp tục khom lưng quan sát trên giường.
Não Cố Dĩ Di nhanh chóng hoạt động, lúc này có chút ghét bỏ bĩu môi, nói: "
Cốc Ngọc Thụ nhìn qua lịch sự văn nhã, không nghĩ tới lại yêu thích loại này.""
Thích hay không thích thì không biết, nhưng chắc chắn là trả thù."
Cố Dĩ Di cũng biết rõ tình huống gia đình Cốc Ngọc Thụ, cười nhạo một tiếng, nói: "
Phượng hoàng nam tiêu chuẩn."
Yến Quy phát hiện một ít dấu vết trên khăn trải giường, nàng lấy kéo cắt xuống một mảnh vải, cất vào túi vật chứng.
Danh Sách Chương: