Khi Thất vương gia đến, Lục Dao đang nói chuyện với lão phu nhân, trong sảnh đã có rất nhiều người, nàng cười nhiều đến nỗi khóe miệng tê cứng.
Thẩm Phong Hàn vừa xuất hiện, xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh. Hôm nay hắn mặc một chiếc áo choàng màu trắng, mái tóc dài buộc cao, đôi mắt sâu thẳm, ngũ quan góc cạnh, nhìn qua đã biết, khuôn mặt đó thực sự rất anh tuấn. Chỉ tiếc rằng khí chất của hắn quá lạnh lùng, nên dù có đẹp cỡ nào cũng không ai dám nhìn hắn lâu, đến một người to gan như Lục Dao cũng chỉ dám lén nhìn.
Trong mắt nàng tràn đầy vẻ kinh ngạc, nàng tự hỏi trên đời này còn có người đẹp như thế sao. Xét về dung mạo, phải nói rằng nàng đã rất xinh đẹp rồi. Lúc này gặp được Thất vương gia, nàng mới hiểu thế nào là kinh động lòng người.
Cảm nhận được ánh mắt dò xét, Thất vương gia cũng quay ra nhìn nàng. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, khuôn mặt Lục Dao bất giác đỏ lên, trong lòng luống cuống, hoảng sợ dời ánh mắt đi, tâm tình có chút khó chịu. Khi nàng quay qua nhìn một lần nữa, thì thấy Tiêu Luyện đi sau hắn đang cầm một món quà, đó rõ ràng là đồ mà mấy ngày trước nàng sai người đưa đến phủ hắn.
Lục Dao trợn tròn mắt, không hiểu vì sao hắn lại mang tới đây.
Khi còn là hoàng tử, hắn từng được lão phu nhân giúp đỡ, hắn cung kính nói với bà: “Chúc lão phu nhân sinh nhật vui vẻ, thọ tỷ nam sơn.”
Hắn vừa dứt lời, Tiêu Luyện liền đưa quà mừng cùng nhân sâm cho Trúc Tâm. Lão phu nhân không nghĩ là hắn sẽ đến, qua một hồi lâu mới phản ứng lại được, đích thân đứng lên tiếp đón.
Thất vương gia nói rất ít, chúc mừng xong cũng không muốn nán lại lâu. Lục Dao ngẩn người nhìn hai hộp nhân sâm, không biết hắn có ý gì. Chẳng lẽ hắn không chịu tha thứ nên mới trả lại quà cho nàng sao?
Nghĩ đến lúc đó sắc mặt hắn có chút u ám, trong lòng Lục Dao không khỏi cảm thấy bất an. Nghe đồn Thất vương gia là kẻ tàn nhẫn độc ác, nếu hắn giận cá chém thớt lên Lục phủ, vậy nàng quả thật mất nhiều hơn được. Khi Thất vương gia rời đi, Lục Dao quyết định đuổi theo hắn.
Chân Thẩm Phong Hàn dài, bước đi cũng rất lớn, vì vậy trong thời gian ngắn đã đi được một đoạn khá dài. Lục Dao thở hổn hển đuổi theo, chạy đến trước mặt hắn giang tay ngăn lại: “Xin Vương gia dừng bước.”
Thẩm Phong Hàn đứng lại, sau đó liếc nàng một cái. Tiểu nha đầu đang thở hổn hển, đôi môi đỏ hồng hơi hé mở, có điều đi được vài bước đã mệt như vậy, đúng là thường ngày ít vận động.
Sau khi đến gần, Lục Dao mới phát hiện hắn thật sự rất cao. So với những người cùng tuổi, nàng cũng không tính là thấp. Nhưng khi đứng cạnh hắn, nàng thậm chí còn không cao tới vai hắn. Để nhìn rõ vẻ mặt của hắn, nàng chỉ có thể ngẩng đầu lên.
Bởi vì khoảng cách quá gần, Lục Dao có cảm giác như bị hắn áp chế, không hiểu sao lại thấy hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau một bước. Nào ngờ dưới chân lại có một hòn đá, Lục Dao đứng không vững, ngã nhào về phía sau.
Nghĩ đến dáng vẻ đẫm nước mắt của nàng sau cú ngã lần trước, Thẩm Phong Hàn vô thức kéo nàng lại, Lục Dao trực tiếp ngã vào lòng hắn.
Cơ thể mềm mại của nàng va thẳng vào người hắn. Gần đây cơ thể nàng đang phát triển, dù không chạm vào thì ngực cũng rất đau, mà thân thể hắn lại cứng rắn như vậy. Lục Dao đau đớn hít một hơi thật sâu, nước mắt lại vô thức chảy ra. Nàng thà ngồi dưới đất cũng không muốn được hắn giúp, bởi vì quá đau, Lục Dao co người lại theo bản năng, nàng đã sớm quên chuyện hắn coi mạng người như cỏ rác, chỉ biết chuyện hôm nay đều là lỗi của hắn, trong mắt nàng đều là sự oán trách.
Thẩm Phong Hàn cau mày, trong đôi mắt sâu thẳm là sự căng thẳng khó nói. Bị hắn nhìn chằm chằm từ trên xuống, Lục Dao liền cảm thấy lo lắng, không hiểu sao nàng nhớ đến những gì ngày hôm đó Lâm Nguyệt Đồng đã nói trong ngự hoa viên, luống cuống thu tay lại, đôi má cũng nhuốm sắc hồng. Mất một lúc lâu nàng mới thốt ra được một câu cảm ơn.
Tiêu Luyện đổ mồ hôi hột thay nàng, bình thường vương gia ghét nhất là nữ nhân đến gần mình. Có người ngã trước mặt, hắn cũng không chớp mắt lấy một cái. Không ngờ lần này vương gia lại chủ động kéo nàng vào trong lòng. Thực sự quá kì lạ rồi!
Thấy nàng cắn môi, Thẩm Phong Hàn quyết định không định nói thêm gì nữa, ánh mắt hắn khẽ động, nhẹ giọng hỏi: “Tìm ta có việc gì?”
Sau khi điều chỉnh tâm tình, Lục Dao bình tĩnh lại, hỏi thẳng: “Tại sao Thất vương gia trả lại nhân sâm? Ngươi cho rằng ta không đủ chân thành sao?"
Thẩm Phong Hàn lông mày hơi nhíu lại, mặt đẹp như ngọc, trong cái nhíu mày cũng có một tia khó nói. Dường như ánh mắt rất lạnh lùng, khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Lục Dao ngày thường rất to gan, hiển nhiên sẽ không sợ hắn, nhưng nàng không biết tại sao khi bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, tim nàng lại đập thình thịch, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, vội vàng nói: “Ta không trách ngươi, chỉ là…”
Lục Dao cắn môi, nghĩ tới mục đích đuổi theo hắn tới tận đây, nàng trầm giọng nói: “Ngày đó ta lỗ mãng, hai hộp nhân sâm kia là tấm lòng của ta, hy vọng vương gia đại nhân đại lượng không chấp tiểu nhân.”Đôi môi của nàng vốn đã rất đẹp, nay lại bị cắn lên, càng trở nên kinh động lòng người, khiến người ta rất muốn cắn một cái. Ánh mắt Thẩm Phong Hàn dừng lại trên môi nàng một lúc, sau đó mới lạnh lùng nhìn đi chỗ khác.
Thẩm Phong Hàn: “Không cần.”
Lục Dao có chút khó hiểu, là không cần tặng quà cho hắn sao?
Nàng ngẩng đầu cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn, một lúc sau cổ hơi đau, thấy Thất vương gia nói xong vẫn cứ nhìn mình chằm chằm, Lục Dao lại đỏ mặt: “Trên mặt của ta có dính gì à?”
Tất nhiên, trên mặt nàng không có gì. Chỉ là Thất vương gia có chút khó hiểu, từ trước đến nay hắn rất ghét mùi của nữ nhân, khi họ lại gần hắn lại sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu. Hôm nay tiểu nha đầu này lại đến gần như vậy, hắn chẳng những không cự tuyệt, thậm chí còn cảm thấy mùi hương thoang thoảng trên người nàng rất dễ chịu.
Khi Tưởng Tĩnh Thần đến, tình cờ nhìn thấy hai người họ đang đứng rất gần nhau. Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của biểu muội, tim hắn lỡ một nhịp, bước nhanh đến.
“Dao Dao?”
Hắn ta thân thiết gọi tên Lục Dao, Thẩm Phong Hàn nghe tiếng cũng quay ra nhìn. Tưởng Tĩnh Thần năm nay mười bảy tuổi, ngũ quan tuấn tú, phong thái chín chắn thành thục, giờ đây đã mất đi dáng vẻ của một thiếu niên, thay vào đó là khí chất và trách nhiệm của một người đàn ông trưởng thành.
Hắn ta bình tĩnh kéo Lục Dao ra sau lưng, Lục Dao không muốn bị hắn ta kéo đi. Nhưng ở trước mặt Thất vương gia cũng không tiện thể hiện quá rõ ràng, nàng đành thuận theo ý hắn ta, cách Thất vương gia xa một chút.
Thấy nàng ngoan ngoãn như vậy, Thất vương gia cau mày, trầm ngâm nhìn Tưởng Tĩnh Thần. Con người hắn cẩn trọng kỹ lưỡng, đương nhiên là nhìn ra được trong đáy mắt Tưởng Tĩnh Thần là sự chiếm hữu và… phòng bị khó giải thích được.
Thực ra khi còn nhỏ, Lục Dao và Tưởng Tĩnh Thần đã từng gặp Thẩm Phong Hàn, chỉ là khi đó Lục Dao quá nhỏ đã sớm quên chuyện này rồi, nhưng Tưởng Tĩnh Thần vẫn nhớ đến phản ứng của biểu muội khi gặp Thất vương gia lần đầu tiên, nàng nói: “Vị ca ca này rất đẹp, sau khi Dao Dao trưởng thành muốn gả cho huynh ấy!”. Tiểu nha đầu này từ nhỏ đã rất yêu cái đẹp, chỉ thích kết bạn với những người có vẻ ngoài dễ nhìn, không ngờ cũng muốn dựa vào tiêu chuẩn này để chọn phu quân.
Khi đó Tưởng Tĩnh Thần có chút không vui, hắn ta dọa Lục Dao, Thất hoàng tử là người xấu, cưới hắn không chỉ không có bánh để ăn, mà còn phải đi học mỗi ngày, nếu không sẽ bị hắn đánh. Vì thế, Lục Dao mới không dám gả nữa.
Vì sự việc này, Tưởng Tĩnh Thần có ký ức sâu sắc với Thất vương gia, hắn ta sợ biểu muội vẫn thích Thất vương gia, vì vậy cố ý đứng trước mặt Lục Dao, không muốn nàng nhìn nhiều. Hắn ta chắp tay, cung kính hỏi Thẩm Phong Hàn: “Vương gia tới mừng thọ lão phu nhân sao?”
Danh Sách Chương: