Trong lòng Tam công chúa ấm ức, bèn trút giận lên người Lục Dung.
Lục Dung không dám cãi lại nàng ta, lại uất ức không chịu nổi, kìm nén đến nước mắt rưng rưng.
Tiểu nha hoàn của nàng ta lén chạy đi tìm cứu viện.
Lục Phỉ là tài nữ nổi danh ở kinh thành, không chỉ có Thái hậu tán thưởng nàng, rất nhiều tiểu thư cũng rất kính trọng nàng. Cảm tình mà Tam công chúa đối với nàng cũng rất phức tạp, thấy nàng đến đây, nàng ta hừ một tiếng rồi dẫn nha hoàn tránh đi, cũng coi như giữ thể diện cho nàng.
Lúc này, Lục Dao đang trốn ở bên cạnh ao hoa sen, mặc dù trong ao không có hoa sen, nhưng lại có không ít cá nhỏ ở bên trong. Đương nhiên lúc này nàng không có nhã hứng câu cá, đang còn hờn dỗi với Lâm Nguyệt Đồng. Lâm Nguyệt Đồng đáng thương ngồi xổm bên cạnh nàng cầu xin tha thứ, rất giống một con chó săn nhỏ bị bỏ rơi.
Trên đường từ trong cung trở về, Lục Dao gặp đại cữu mẫu Chu thị, bà ta tái giá với đại cữu cữu, là kế mẫu của biểu muội, người cũng không hẳn là quá ác ý, chỉ là thỉnh thoảng ích kỷ một chút, luôn tính toán cho bản thân. Hôm nay bà ta tới một mình, biểu muội còn nhỏ tuổi, không đến cũng là chuyện hợp lý, Lục Dao nhớ đến Ngụy Tuyết Hinh bèn hỏi một chút: “Cữu mẫu, sao Hinh tỷ tỷ không tới vậy?”
Chu thị thành thật nói: “Vốn muốn dẫn nàng tới, nhưng thân thể của nhà đầu kia không khỏe, dọc đường ho rất dữ dội, ta sợ nàng xúc phạm quý nhân nên bảo nàng quay trở về rồi.”
Trong lòng Lục Dao giễu cợt, xem ra nếu cữu mẫu không lên tiếng, Ngụy Tuyết Hinh vẫn muốn đến. Vậy nàng ta xem biểu ca là gì? Chẳng lẽ tình yêu sâu nặng này cũng là giả vờ?Đương nhiên Ngụy Tuyết Hinh có tình cảm với Tưởng Tĩnh Thần, bằng không cũng sẽ không hạ mình hết lần này đến lần khác để dụ dỗ hắn, nàng ta chỉ là không muốn từ bỏ cơ hội kết giao với quý nhân. Nếu như có thể một bước lên trời, với tính tình của nàng ta nhất định sẽ vứt bỏ Tưởng Tĩnh Thần không chút lưỡng lự. Từ trước đến nay, trong lòng nàng ta tình cảm chưa bao giờ là điều quan trọng nhất.
Vừa về phủ, Lục Dao bỗng nghe nói phụ thân đã trở về, đi thuyền từ Giang Nam đến kinh thành mất vài ngày. Sau khi Lục Hành Khải biết Lục Dao ngã xuống nước đã lên đường, giờ cuối cùng cũng về đến nhà.
Lục Dao xách váy lên, chạy đến nơi ở của phụ mẫu.
Lục Hành Khải vừa mới vào trong viện, đang sai khiến gã sai vặt dỡ đồ đạc xuống. Ông là võ tướng, trời sinh đã cao lớn vạm vỡ, ngũ quan rắn rỏi, thân thể cường tráng, khí thế cũng rất thu hút người khác. Mấy năm trước, ông bị thương ở trên chiến trường, sức khỏe không bằng trước kia nên mới chuyển thành quan văn.
Cho dù như thế, người hầu trong phủ vẫn rất sợ ông. Ông vừa về, trong viện đã yên tĩnh hơn rất nhiều, tất cả mọi người đều đang vùi đầu làm việc, ngay cả nhỏ giọng tán dóc cũng chẳng dám.
Lục Dao lại không sợ ông, nhìn thấy bóng lưng của ông thì chạy tới: “Phụ thân! Cuối cùng người cũng về rồi!”
Giọng nói trong trẻo của tiểu cô nương như chim sơn ca, trong mắt cũng tràn ngập vui sướng.
Lục Dao chạy thẳng đến trước mặt phụ thân mới dừng lại, đã lâu nàng không nhìn thấy phụ thân rồi.
Kiếp trước, nàng và biểu ca thành thân không lâu, biên cảnh lại xảy ra chiến sự, võ tướng thiếu người, cha nàng mới buông bút tòng quân, lại lần nữa khoác chiến bào lên. Mà một lần đi là hai năm, ngay cả lễ mừng năm mới cũng không trở về. Mãi cho đến khi đi theo Thất vương gia lại đánh thắng trận, mới định khải hoàn về triều. Đáng tiếc Lục Dao vốn không đợi được ông vào kinh đã chết rồi.
Sau khi tưởng tượng lúc phụ thân trở về, thấy mình không còn nữa sẽ đau lòng cỡ nào, Lục Dao không khỏi khổ sở, ánh mắt lại không nhịn được đỏ lên.
Trong thư, Tưởng thị nói sau khi ngã xuống nước, nữ nhi vẫn sợ hãi, còn khóc lớn một trận. Thấy vành mắt nàng lại hoe đỏ, Lục Hành Khải đau lòng không thôi, giơ tay xoa xoa đầu của nàng. Ông im lặng quen rồi cũng không biết nói lời an ủi, chỉ khe khẽ nở nụ cười: “Mau xem xem phụ thân mang cái gì về cho con nè?”
Lục Hành Khải yêu thương nữ nhi chỉ có hơn chứ không kém so với lão thái thái, nếu không Lục Dao cũng sẽ không bồi dưỡng ra tính tình suốt ngày không sợ trời không sợ đất. Ông mang về một đống đồ chơi nhỏ của Giang Nam cho Lục Dao, tất cả đều là đồ mới.
Nhìn sườn mặt anh tuấn của phụ thân, Lục Dao cười hì hì khoác cánh tay hắn, thân thiết lên tiếng: “Phụ thân mua gì con đều thích cả. Phụ thân, người đến thăm tổ mẫu chưa?”
Lục Hành Khải thành thật nói: “Vừa mới vào viện, định thay quần áo trên người rồi đi.”
Lục Dao lập tức trợn to mắt: “Còn thay quần áo gì chứ, sau khi tổ mẫu nghe tin, chắc chắn đã sớm ngóng trông người rồi. Phụ thân mau chóng đi thôi, bằng không người nhất định sẽ bị người ta trào phúng, người đừng để bọn họ nắm được điểm yếu chứ.”
Mấy ngày nay ông luôn gấp rút lên đường, cũng không thể tắm rửa sạch sẽ, Lục Hành Khải chỉ sợ trên người không sạch sẽ xúc phạm lão thái thái, nghe xong lời Lục Dao thì gõ đầu nàng một cái: “Nhóc con này, cái gì điểm yếu hay không điểm yếu hả?”
“Người không biết thật sao?” Vẻ mặt Lục Dao gian xảo.
Lục Hành Khải bị nàng làm nghẹn một lát.
Tưởng thị mỉm cười dịu dàng, vẽ một con đường cho trượng phu: “Chắc chắn mẫu thân vẫn chờ, đi bái kiến bà ấy trước đi.”
Lục Dao cười hì hì nói: “Con muốn xem phụ thân mua thứ tốt gì cho tổ mẫu trước.”
Lục Hành Khải cười, lấy trong ngực ra một chuỗi vòng phật, mỗi hạt đều trơn bóng, lớn nhỏ đều đặn, màu sắc sáng loáng, cảm giác sờ vào cực kỳ tốt: “Chắc chắn tổ mẫu sẽ thích. Phụ thân cũng đưa thứ này cho tổ mẫu đi, là con nhờ người khác xin đó.”
Lục Dao lấy ra một tấm bùa hộ mệnh từ trên người mình.
Lục Hành Khải gật đầu: “Muốn đi cùng không?”
“Người đi gặp tổ mẫu, con đi làm gì?”
Lúc còn nhỏ, Lục Dao thích chạy theo ông nhất, giống như cái đuôi nhỏ, đuổi cũng không đuổi được. Khi thấy nữ nhi ngã xuống nước một lần, ngược lại không bám lấy ông nữa, Lục Hành Khải không khỏi có chút mất mát.
Lục Dao lại không nhận ra tâm tư của phụ thân mình, nàng mang quà phụ thân mua cho trở về phòng mình.
Ngoại trừ mang đồ về cho bọn họ, Lục Hành Khải còn mang một món đồ cho tiểu thư và thiếu gia của các phòng. Tưởng thị bảo nha hoàn đem đến cho từng người, nhưng Lục Phỉ đã dẫn theo nha hoàn cùng đến đây.
Nàng kéo tay Lục Dao lại, lên tiếng tự trách: “Hôm nay Dao muội muội lại chịu uất ức, là tỷ tỷ bất tài, không thể đến giúp muội.”
Tất nhiên Lục Phỉ cũng nhìn ra đại phu nhân làm không đúng, có điều cho dù đúng hay sai thì đó cũng là mẫu thân nàng, bất kể nàng nói cái gì đều không thích hợp. Trước kia còn có thể khuyên một chút, nhưng nàng phát hiện bản thân càng khuyên, mẫu thân càng thay đổi nghiêm trọng hơn, nên nàng mới học cách duy trì im lặng.
Lục Dao lắc đầu, trước kia Lục Phỉ cũng từng đến tìm nàng, lúc ấy nàng chỉ cảm thấy Lục Phỉ dối trá, nếu thật sự muốn giúp nàng, tại sao không đứng ra ngay lúc đó, sau này còn muốn đến xin lỗi. Bây giờ lớn hơn mấy tuổi, nàng mới nhìn thấy sự khó xử của Lục Phỉ.
Lục Dao cười nói: “Phỉ tỷ tỷ không cần xin lỗi, muội không sao đâu.”
Nàng lấy hương do bản thân chế ra, trước đó đều tặng cho người khác, không định bán đi: “Tỷ tỷ, đây là hương muội lén chế, cho tỷ hai viên. Nếu tỷ thích, có thể tìm ta lấy bất cứ lúc nào.”
Lục Phỉ mỉm cười gật đầu: “Vậy cảm ơn muội muội.”
Giọng điệu của nàng nhẹ nhàng bùi tai, ngồi trò chuyện một lát với Lục Dao rồi mới rời đi.
Hai ngày sau, Lục Dao vẫn rầu rĩ vì chuyện cửa tiệm, nàng bảo Vân Hương ra ngoài xem xét thêm một vài nơi, so sánh chúng với nhau, rồi định mua lại cửa tiệm trên phố Nam La trước. Mặc dù cửa tiệm trên phố Trung Nguyên tiện lợi, nhưng lưu lượng người lại không bằng phố Nam La, nên đành bỏ đi.
Nàng bảo Vân Hương tiếp tục để ý, nếu như có cửa tiệm nào thích hợp thì nói cho nàng. Tất nhiên Vân Hương biết được nàng đã kéo Lâm Nguyệt Đồng tham gia chung, Vân Hương vốn có hơi lo lắng nhưng giờ thấy có người bỏ tiền, chút lo lắng này của Vân Hương biến mất sạch sẽ, ngược lại hăng hái đi tìm nhà.
Phố Minh Hoa ở gần đó cũng có một ngôi nhà phù hợp, là một viện có hai lối vào, diện tích giá cả đều thích hợp. Trong chiều hôm đó, Lục Dao tự mình đến xem qua, đằng trước có thể mở một cái xưởng nhỏ dành riêng để chế hương, phía sau có thể cho người ở, vừa khéo. Lục Dao rất hài lòng.
Lâm Nguyệt Đồng cũng đi cùng nàng đến đây, lúc nhìn thấy Lục Dao, nàng ấy vẫn thận trọng dè dặt như trước, chỉ sợ nàng còn nhớ chuyện ngày đó. Lục Dao vốn đang có chút khó xử, thấy vẻ mặt này của nàng ấy thì cảm thấy có chút buồn cười.
Từ nhỏ, quan hệ của bọn họ đã tốt rồi, Lục Dao sống lại lần nữa, đã rộng lượng hơn rất nhiều. Vả lại chuyện đã xảy ra rồi, giữ nó cũng chẳng có ý nghĩa gì, hai tiểu cô nương nhanh chóng hòa thuận, bắt đầu bàn bạc chuyện chính.
Lâm Nguyệt Đồng: “Phải viết tên của chúng ta sao?”
Lục Dao gặp phải khó khăn, nếu thật sự viết tên của bản thân, đoán chừng người nhà vừa tra sẽ xét ra.
Lâm Nguyệt Đồng nói: “Ta tìm tứ cữu cữu giúp đỡ đi! Ta và ông ấy có quan hệ tốt nhất, chắc chắn ông sẽ sẵn lòng giúp ta. Ngôi nhà này cứ viết tên của ông đi, ngoại trừ những nhân công, không phải chúng ta còn thiếu một chưởng quầy sao? Ta cũng có thể nhờ ông ấy tìm giúp xem, dưới trướng ông có không ít người tài, bảo người của ông đến đây cũng có thể bớt không ít chuyện cho chúng ta.”
Mặc dù nhân phẩm của chưởng quầy Hà không tệ, nhưng giữa bọn họ lại không có quá nhiều giao tình, có thể tìm cữu cữu nàng ấy giúp đỡ thì quả thực tốt biết bao. Ánh mắt Lục Dao sáng lên: “Ngươi có thể khẳng định ông ấy sẽ giữ bí mật không? Ngộ nhỡ ông ấy nói cho mẫu thân ngươi thì việc buôn bán này của chúng ta sẽ đổ sông đổ biển.”
Lâm Nguyệt Đồng vỗ ngực bảo đảm: “Ngươi yên tâm, ông ấy không dám không giúp ta, ta có rất nhiều điểm yếu của ông ấy, bất cứ một cái nào cũng đủ khiến ông ấy ăn đủ, sẽ không làm bừa đâu.”
Lục Dao buồn cười: “Ngay cả cữu cữu ngươi mà ngươi cũng muốn uy hiếp sao?”
“Không phải là ngươi dạy sao? Mặc kệ dùng chiêu gì, có thể đạt được mục đích thì đều là chiêu hay.”
Lời này là chính miệng Lục Dao từng nói lúc đối đầu với Vệ Ninh Tử trước đây, cũng đã nhiều năm trôi qua rồi, thấy nàng ấy còn nhớ rõ, Lục Dao tức cười không thôi.
“Đúng lúc mấy ngày nữa tiểu cữu cữu ta muốn tới kinh thành một chuyến, chúng ta đợi ông ấy vài ngày đi.”
Vài ngày cũng không phải không chờ được, Lục Dao gật gật đầu.
Bàn bạc xong, Lục Dao trở về phủ Lục.
Ca ca nàng đang đi học ở thư viện Lộc Sơn, một tháng về nhà hai lần, một lần là giữa tháng, một lần là cuối tháng. Hôm nay vừa khéo là thời gian nghỉ của y. Lúc Lục Dao về phòng thì thấy ca ca đã ở đây.
Thấy cuối cùng nàng đã trở lại, Lục Minh vẫy vẫy tay với nàng, cười nói: “Mau tới đây, xem ca ca mang gì cho muội này.”
Y đang ngắm nghía một con dao găm dùng để phòng thân trên tay, dao găm không những sắc bén, trên chuôi còn khắc một con rồng phun lửa. Hình khắc con rồng này trông vô cùng sống động, dao găm trông cực kỳ tinh xảo.
Nhưng khi nhìn thấy con dao găm này, vẻ mặt Lục Dao bỗng thay đổi.
Danh Sách Chương: