Sau khi từ trong phòng lão phu nhân đi ra, Tưởng Tĩnh Thần vẫn đi theo nàng, hắn ta nhìn kỹ vào khuôn mặt của Lục Dao, thấy nàng không sao, hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm: “Đi thôi, chúng ta đến Vân Phong đường.”
Tất nhiên Lục Dao không thể từ chối.
Biểu cảm của nàng lạnh lùng thờ ơ, dường như đã biến thành một người khác, điều này khiến Tưởng Tĩnh Thần cảm thấy rất khó chịu.
“Biểu muội cứ xa lánh ta như vậy sao?”
Lục Dao không biết nên nói gì, một lúc sau mới trả lời: “Sao biểu ca lại nói như vậy? Đang yên đang lành đừng để người khác chê cười chứ.”
Mấy người Vân Hương đều cúi đầu. Đi được hai bước, Lục Dao nhìn thấy bóng dáng biểu muội của mình. Tiểu nha đầu vui vẻ chạy tới, đến khi đứng trước mặt Lục Dao mới dừng lại. Lúc này, nàng ấy mới chú ý tới Tưởng Tĩnh Thần cũng ở đây, nàng ấy mở to mắt ngạc nhiên, thì thầm: “Ca ca cũng ở đây à.”
Sau khi nhìn thấy Tưởng Tĩnh Thần, Lục Dao thì thầm điều gì đó vào tai Hề Hương, bảo nàng ấy đến chỗ biểu muội một chuyến, tiểu nha đầu này cũng coi như đến đúng lúc.
Lúc này Tưởng Tĩnh Thư mới cảm nhận được, hẳn là tỷ tỷ không muốn ở riêng với ca ca nên mới gọi nàng ấy qua đó. Hàng lông mi dài của tiểu nha đầu rung lên, đáy lòng có chút rối rắm. Một mặt muốn để hai người họ nói chuyện với nhau, một mặt lại không nỡ khiến Lục Dao khó xử.
Nghĩ đến câu nói gả qua sẽ không vui của tỷ tỷ, trái tim của nàng ấy mới nghiêng về phía Lục Dao. Nàng ấy kéo Lục Dao đến bên cạnh nói chuyện, coi như không trông thấy ám hiệu của ca ca.
Một lúc sau, con đường tràn ngập tiếng cười giòn tan của hai người. Tưởng Tĩnh Thần nhìn bóng dáng màu tím nhạt của Lục Dao, mím chặt môi.Đi một lúc đã đến Vân Phong đường.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tưởng Tĩnh Minh đi ra đón, nói với Lục Dao: “Cuối cùng muội cũng đến, nghe nói trước đây muội bị rơi xuống nước, vốn dĩ hôm qua ta đã muốn đến thăm muội rồi, nhưng phụ thân lại bắt ta đến thư phòng, muốn kiểm tra kiến thức của ta.”
Lục Dao: “Huynh cũng không con nhỏ nữa, nên để tâm một chút đi.”"
Này, tiểu nha đầu! Muội nói chuyện với ca ca mình kiểu gì vậy?” Hắn vươn tay xoa đầu Lục Dao.
Lục Dao không né được, mái tóc đang đẹp đã bị hắn làm rối tung, Lục Dao lườm hắn một cái: “Sao các ngươi ai cũng thích xoa đầu ta vậy!”
Bình thường nàng sẽ trốn sau lưng Tưởng Tĩnh Thần, nhưng hôm nay lại xa cách hắn ta. Tưởng Tĩnh Thần cảm thấy không thoải mái. Ngụy Tuyết Hinh nhìn qua, cũng thấy có gì đó không ổn, hóa ra Lục Dao không chỉ tránh nàng ta, mà còn tránh mặt đại biểu ca.
Nghĩ đến những gì Tưởng Tĩnh Thần đã nói hôm ở bên hồ Vọng Thủy, đôi mắt của Ngụy Tuyết Hinh lóe lên, chẳng lẽ Lục Dao biết ý đồ của mình?
Tim Ngụy Tuyết Hinh hẫng một nhịp, quay qua nhìn Tưởng Tĩnh Thần.
Lục Dao không biết họ đang nghĩ gì trong lòng, mà dù có biết nàng cũng không để tâm. Nhác thấy nhị biểu ca đen đi rất nhiều, nàng cong môi trêu hắn: “Nhị biểu ca, sao huynh lại đen như vậy?”
Trong thời gian ở Thương Châu, hắn cả ngày chạy đi chạy lại ở quân doanh, tuy rằng ở đó không có nắng, hàng năm gió táp mưa sa, nhưng hắn vẫn đen đi rất nhiều.
Hắn sớm đoán được Lục Dao sẽ trêu chọc mình, liền gõ đầu nàng một cái: “Muội chỉ thấy ta đen đi thôi sao, không nhận ra ta phong lưu anh tuấn hơn trước à?”
Sau khi đón tết xong, hắn liền đi Thương Châu, nháy mắt đã được hai tháng, hắn bây giờ đã cao hơn, cơ thể cường tráng khỏe mạnh, tuy rằng đen đi một chút nhưng lại tràn đầy khí phách nam nhân. Từ nhỏ hắn đã thích học võ, cũng không thích những công tử chân yếu tay mềm, vì vậy rất hài lòng với dáng vẻ hiện tại của mình.
“Huynh tự tin quá rồi đó.”
Mấy người vừa cười vừa nói đi vào Vân Phong Đường, tiệc sinh nhật của hắn không tổ chức long trọng, chỉ mời vài bạn bè thân thiết. Nam nhân ngồi một bàn ở nhà trước, nữ nhân ngồi một bàn ở nhà sau.
Khi có nhiều người đến, Lục Dao dẫn biểu muội đến chỗ của nhị cữu mẫu.
Nhị cữu mẫu Ngụy thị có tính cách dịu dàng, bà ấy sợ mình ở đó làm các cô nương không thoải mái. Bà ấy ngồi nói chuyện với họ một hồi, liền bảo Ngụy Tuyết Hinh tiếp đãi bọn họ. Bà ấy rất thích cô cháu gái này, luôn coi nàng ta như con ruột của mình.
Bởi vì mọi người đều là họ hàng, nên không cần quá giữ phép tắc. Sau khi yến tiệc kết thúc, Ngụy Tuyết Hinh đưa mọi người đi nghỉ trưa.
Trong lòng Ngụy Tuyết Hinh có chuyện, nên khiến cả người như có tâm sự nặng nề. Mãi đến lúc tiễn các cô nương khác đi, nàng ta mới kéo Lục Dao sang một bên: “Dao muội muội, có phải muội hiểu lầm ta và đại biểu ca rồi không? Huynh ấy luôn xem ta như muội muội, bọn ta tuyệt đối không có gì cả.”
Nàng ta nói rất gấp gáp, đôi mắt hạnh nhân lấp lánh ánh nước, nhưng trong lòng lại rất vui vì Lục Dao giữ khoảng cách với Tưởng Tĩnh Thần.
Lục Dao có chút chán ghét, nàng mím môi dưới, thẳng thắn nói: "
Hinh tỷ tỷ, muội biết tình cảm mà tỷ đối với biểu ca là gì.”
Câu nói này khiến Ngụy Tuyết Hinh không thể tiếp tục giả bộ lo lắng nữa, sắc mặt nàng ta tái nhợt. Nhưng Lục Dao không cho nàng ta cơ hội phản bác, thẳng thừng nói: “Tỷ tỷ không cần giải thích, chỉ cần biểu ca xuất hiện thì ánh mắt của tỷ sẽ không kìm được mà dính chặt lên người huynh ấy. Chẳng phải tỷ cảm thấy muội đang né tránh tỷ sao? Thật ra, hai ngày trước muội không biết nên đối mặt với tỷ như thế nào mà thôi. Tỷ thích biểu ca, muội không hề buồn bã, nhưng vì sao tỷ lại không nói cho muội biết?”
“Dao muội muội, muội đừng hiểu lầm, tỷ thật sự không thích huynh ấy.”
“Ánh mắt của một người không thể nói dối, trước đây là muội ngu ngốc nên mới không nhận ra. Muội chỉ buồn vì tỷ không nói gì với muội. Muội thật lòng coi tỷ là tỷ muội ruột, nhưng tỷ thì sao?”
Giọng nói của nàng rất nhẹ, rõ ràng không hề có ý chỉ trích, nhưng lại giống như nhìn thấu mọi chuyện. Ngụy Tuyết Hinh vô cùng lo lắng, có một khoảnh khắc nàng ta cảm thấy mình rất nhếch nhác, thậm chí còn tưởng nàng ta sắp tức giận rồi.
Lục Dao đổi giọng, nhưng lại nắm lấy tay nàng ta: “Trước đó muội thật sự không biết tâm ý của tỷ. Hinh tỷ tỷ, muội biết tỷ không muốn tranh giành với muội nên tỷ mới không nói, muội đều hiểu hết. Tỷ vô tư như vậy, sao có thể cố ý giấu muội được chứ?”
Biểu cảm của Ngụy Tuyết Hinh có chút kỳ lạ, mặt cũng thấy hơi đau.
Lục Dao vỗ tay nàng ta: “Tỷ không cần suy nghĩ đến muội đâu, muội không có thích biểu ca, sau này gả cho ai cũng được, không nhất thiết phải là huynh ấy. Nếu tỷ có tình cảm với huynh ấy, cứ dũng cảm bày tỏ đi. Nếu biểu ca đối xử tốt với tỷ, muội cũng thấy vui rồi. Muội sẽ nhanh chóng nói rõ ràng với gia đình về chuyện hủy hôn, đến lúc đó tỷ có thể đường đường chính chính ở bên cạnh huynh ấy rồi, tỷ tỷ chỉ cần kiên nhẫn chờ thêm vài ngày nữa là được.”
Chuyện nàng ta yêu thích Tưởng Tĩnh Thần cũng không phải chuyện vẻ vang gì, thậm chí còn bị người ta coi thường. Nhưng Nguỵ Tuyết Hinh thật sự không ngờ Lục Dao lại thoải mái như thế, vậy mà lại đồng ý nhường Tưởng Tĩnh Thần cho nàng ta. Bản năng của Ngụy Tuyết Hinh cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không nói ra được. Đây là chuyện mà nàng ta hằng mong ước, nàng ta còn chưa kịp làm gì, mà Lục Dao đã bỏ cuộc rồi sao?
Mất một lúc lâu nàng ta mới tỉnh táo lại. Đương nhiên nàng không thể nào bỏ cuộc được! Tưởng Tĩnh Thần gặp chuyện đều bình tĩnh giải quyết. hơn nữa còn là một nhân tài, làm sao nàng có thể từ bỏ hắn được? Lấy lùi làm tiến, đúng là một kế hay, suýt nữa nàng ta đã mắc lừa rồi.
Trước giờ những thứ mà Ngụy Tuyết Hinh muốn đều sẽ tự mình giành lấy, không cần sự thương hại của Lục Dao. Điều nàng ta ghét nhất chính là thái độ bề trên của Lục Dao, như thể cái gì nàng cũng có thể nhường cho nàng ta vậy.
Ngụy Tuyết Hinh rất muốn cười lạnh, nhưng nàng ta chỉ mím môi cười rất miễn cưỡng: "
Dao muội muội, muội đang nói gì vậy? Đừng nói đến trưởng bối trong nhà không đồng ý, hành vi nhường biểu ca của muội cũng đủ làm huynh ấy tức giận rồi. Cho dù là vì tốt cho tỷ, muội cũng đừng bao giờ nói những lời này nữa.”
Bây giờ, Tưởng Tĩnh Thần vẫn rất thích Lục Dao, nếu như Lục Dao vì chuyện này mà huỷ hôn. Vậy nàng ta sẽ trở thành tội nhân đầu tiên, cả đời này Tưởng Tĩnh Thần sẽ không bao giờ nhìn nàng ta nữa.
Ngụy Tuyết Hinh vô cùng biết ơn vì giây phút đó đầu óc mình còn tỉnh táo.
Lục Dao cắn môi: “Nhưng muội đã nói với biểu ca rồi.”
Trái tim của Ngụy Tuyết Hinh run lên.*Nghĩ đến vẻ mặt liên tục thay đổi của Ngụy Tuyết Hinh, Lục Dao cảm thấy rất vui, chẳng trách Ngụy Tuyết Hinh lại thích giả vờ như vậy. Hoá ra giả vờ làm người tốt để đối phó với kẻ thù cũng khá thú vị đó.
Hôm nay, Lục Dao ngâm nga một bài hát rồi mới ngủ, giọng nàng rất êm tai, nhưng câu từ lại lộn xộn. Cái gì, tên yêu quái này, sao lại có thể mê người như vậy?
Vân Hương nghe xong dường như hồn lìa khỏi xác, chỉ cho rằng tiểu thư đã nghe bài hát dâm đãng gì đó. Cho đến đoạn phía sau “xem ta làm sao xé rách mặt ngươi”, nàng ấy mới phản ứng lại, tính cách xấu xa của tiểu thư nhà mình đã trở lại rồi.
Khi Ngụy Tuyết Hinh kéo Lục Dao đi, Vân Hương đứng cách đó không xa, mơ hồ nghe thấy cuộc nói chuyện của họ. Thảo nào thái độ của tiểu thư đối với Ngụy Tuyết Hinh lại thay đổi, hoá ra là vì Ngụy cô nương thích biểu thiếu gia! Nghĩ đến sự thờ ơ của tiểu thư đối với biểu thiếu gia, Vân Hương không khỏi thở dài, nàng ấy luôn cảm thấy mối hôn sự này đi tong rồi.
Nhưng đây không phải là điều một nha hoàn như nàng ấy nên bận tâm đến.
Ngày hôm sau, bởi vì phải đến vương phủ, nên Vân Hương đã chọn cho Lục Dao một chiếc váy trang trọng hơn một chút, và đeo cho nàng một đôi bông tai hồng ngọc.
Lục Dao và Lục Minh cùng đi đến vương phủ. Mới sáng sớm đã có người hầu chờ ở cửa, thấy bọn họ đến, liền dẫn bọn họ đến chỗ ở của vương gia.
Cảnh sắc của vương phủ rất đặc biệt, đình đài lầu các, núi giả nước chảy róc rách, hoa cỏ quý hiếm, món nào trông cũng rất tinh tế, bố trí cũng cũng vô cùng tinh xảo, vừa nhìn đã biết là từ bàn tay của mọi người. Nhưng suốt đường đi lại vô cùng yên tĩnh, những phủ khác đều có rất đông người hầu. Mà con đường bọn họ đi, ngoại trừ nô tài dẫn đường, thì chẳng còn gặp được ai khác. Một vương phủ to lớn lại giống hệt như căn nhà ma.
Trong tim Lục Dao chợt cảm thấy lo lắng.
Sau khi trùng sinh, nàng trở nên nhát gan hơn trước. Nàng không nhịn được đi sát bên Lục Minh, Lục Minh nhường đường mấy lần, nhưng vẫn bị nàng đẩy sang một bên. Y không nhịn được mà gõ đầu nàng một cái: “Nha đầu này, sau khi gây lộn một trận với Tiết Như Trân, đến đường cũng không biết đi nữa rồi à?”
Lúc này còn nhắc đến Tiết Như Trân làm gì!
Lục Dao lườm y: “Huynh không nói được điều gì hay ho thì đừng nói!”
Thực ra Lục Minh cảm thấy đau lòng cho nàng, nhưng vì thường ngày huynh muội hai người đã quen với việc đấu khẩu trêu đùa nhau, y cũng không biết an ủi người khác. Nhác thấy muội muội trợn mắt, y tặc lưỡi nói: “Chỉ biết bắt nạt người trong nhà. Lúc nàng ta đánh muội, sao muội không đánh trả lại?”
Tuy rằng y đã cố hạ giọng, nhưng nô tài dẫn đường vẫn nghe thấy. Lục Dao lại lườm y một cái, nàng là một cô nương, dưới con mắt của nhiều người mà nàng còn ra tay đánh người ở chùa, nàng còn danh tiếng nữa không? Huống chi lúc đó nàng sức cùng lực kiệt, cho dù có sức cũng sẽ không đánh lại. Trước giờ Lục Dao vẫn luôn thích thi đấu trí tuệ hơn. Nàng cũng lười phải giải thích với y.
Cứ chờ xem, lần này nàng sẽ khiến thanh danh của Tiết Như Trân mất hết. Cái tát đó nàng sẽ không chịu công cốc đâu. Nhác thấy muội muội nhìn mình như nhìn một tên thiểu năng, Lục Minh rất khó chịu.
Rất nhanh, bọn họ đã vào trong viện của vương gia, Tiêu Luyện nhìn thấy bọn họ, tự mình bước lên chào hỏi: “Vương gia đang đợi, mời hai vị đi theo ta.”
Lục Minh cũng chú ý tới trong phủ có rất ít người, nào giờ y là một người vô tư, vỗ vai Tiêu Luyện, tò mò nói: “Huynh đệ, sao phủ các người lại vắng vẻ như vậy? Mọi người đi đâu rồi?”
Chẳng lẽ vì danh tiếng hung ác của Thất vương gia lan truyền bên ngoài, nên ngay cả nô tỳ cũng sợ không dám tới?
Tiêu Luyện giải thích: “Vương gia không thích có quá nhiều người hầu hạ bên cạnh, cho nên trong phủ chỉ có một đầu bếp cùng một hai người hầu quét tước. Suy cho cùng cũng bởi vì trong phủ không có vương phi, nếu có thì sẽ không vắng vẻ như thế này.”
Nói xong lại nhìn Lục Dao một cái.
Lục Dao vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, một nha hoàn cũng không có, cũng thật là kỳ lạ. Nhưng dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của vương gia nên nàng cố nén sự tò mò trong lòng. Nàng cảm thấy cũng chỉ có ca ca ngốc nghếch của mình mới hỏi như vậy.
Lục Dao đi theo Tiêu Luyện vào phòng.
Thẩm Phong Hàn đang ngồi trên ghế, vẻ mặt lạnh lùng. Hắn vẫn mặc một chiếc áo choàng gấm màu đen, trên vạt áo có thêu rồng bốn móng, khuôn mặt hắn vô cùng đẹp đẽ. Cho dù hắn có ngồi yên một chỗ cũng vẫn khiến người ta phải trầm trồ.
Lục Dao không tự chủ mà liếc nhìn khuôn mặt hắn, cho đến khi bắt gặp ánh mắt của hắn, mới xấu hổ cúi đầu.
Danh Sách Chương: