Lục Dao không ngờ rằng nàng sẽ chết trẻ như vậy.
Nàng mới mười tám tuổi, mới thành thân được hai năm, lại bị người khác tính kế hãm hại đẩy xuống hồ, nàng muốn kêu cứu nhưng nước hồ lạnh như băng tràn vào mũi và miệng từ từ nhấn chìm nàng xuống đáy.
Vào mùa đông thời tiết khắc nghiệt, nước hồ lạnh thấu xương, chỉ chốc lát sau chân tay nàng đã cứng đờ, vừa nhắm mắt lại đã nhìn thấy nụ cười nhạt của Ngụy Tuyết Hinh, Lục Dao cũng không kịp suy nghĩ, nàng chìm sâu xuống nước, bị sặc nước không ổn chút nào, mọi thứ xung quanh trở nên mờ mịt.
Trong lúc bàng hoàng, dường như nàng nghe thấy tiếng kêu cứu hoảng loạn của Ngụy Tuyết Hinh.
Nếu nàng ta thực sự muốn cứu nàng, tại sao phải đợi đến bây giờ?
Trong mắt Lục Dao hiện lên sự chế giễu, nàng hận chính mình không biết nhìn người, cũng hận chính mình chỉ nghe lời nói của một phía. Nàng hết lòng đối xử với Ngụy Tuyết Hinh như tỷ muội tốt, cuối cùng nàng ta lại muốn lấy mạng nàng.
Nhìn cả đời này của nàng, thực sự rất nực cười.
Nàng sinh ra ở phủ Trấn Bắc Hầu, là đích nữ duy nhất của chi thứ ba, ở trong đám quý nữ kinh thành đều là sự tồn tại mà người người ngưỡng mộ theo đuổi. Trước khi thành thân, nàng là một tiểu cô nương lớn lên trong vại mật, lại gả cho đích trưởng tử của phủ Quý Ninh Hầu, biểu ca ruột thịt của nàng, nhan sắc không biết hạ gục bao nhiêu người.
Nhưng bây giờ nàng sắp chết, thậm chí không ai biết được điều nàng hối hận nhất chính là gả cho biểu ca.
Nếu nàng sống lại lần nữa……Nàng còn chưa kịp nghĩ xong đã bất tỉnh, chiếc áo choàng lông chồn dày đã khiến nàng chìm hẳn xuống đáy hồ, khuôn mặt thanh tú, mái tóc đen xõa dài trong nước, trên người mặc một chiếc váy bông thêu vàng, đẹp đến nghẹt thở.***Vĩnh Hòa năm thứ bảy.
Bên ngoài có sấm sét, gió thổi, cành cây đung đưa vô cùng âm u. Đã là giữa trưa, nhưng thời tiết âm u đến đáng sợ, trong Trúc Lâm Hiên áp suất không khí nặng nề, khiến người vô cớ hít thở không thông, bởi vì Tưởng thị luôn dịu dàng đã mất bình tĩnh.
Các nha hoàn quỳ xuống, trong lòng bọn họ biết nếu Tam cô nương không qua được bọn họ nhất định sẽ chết, nỗi sợ hãi cùng lo lắng ép chặt trái tim họ, nhưng không ai dám cầu xin tha thứ. Nghe lời đại phu nói xong, các nàng đã rơi nước mắt, nhưng chỉ dám ngậm chặt miệng không để phát ra tiếng.
Triệu ma ma khẽ liếc nhìn họ, thở dài, bà áp chế sự lo lắng của mình, lại đặt tâm trí lên Tưởng thị. Tưởng thị đã khóc rất nhiều, mắt bà như được rửa qua bằng nước, tràn ngập nỗi buồn, nghĩ đến những lời của đại phu, bà đau lòng: “Đêm nay nếu không vượt qua được, chỉ sợ.......”
Dao Dao của bà mới mười bốn tuổi, sao lại không vượt qua được chứ? Nhìn khuôn mặt tái nhợt của con gái, lòng Tưởng thị như bị dao đâm, nước mắt không tự chủ được tuôn rơi.
Bà chỉ có một đứa con gái, luôn cưng chiều chiều chuộng hết mực, sợ nàng đau đầu ốm sốt, không ngờ nàng lại sơ ý rơi xuống nước, sốt cao kéo dài hai ngày liên tiếp, cả mặt tím tái nhợt nhạt một cách đáng sợ.
Tưởng thị vô cùng sợ hãi, sợ rằng nàng sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Toàn bộ Trúc Lâm Hiên chìm trong tang tóc, ngay cả lão thái thái cũng giật mình khi nghe xong câu trả lời của nha hoàn, bà sợ đến mức suýt nữa không thể thở được. Ngày thường bà thương yêu Lục Dao nhất. Nha đầu này mà đi, thật sự muốn nửa cái mạng của bà, nhị phu nhân bình thường hận bà thiên vị, hiện tại nhìn thấy bà đau lòng như vậy trong lòng không khỏi có chút đồng tình.
“Mẫu thân, nha đầu Lục Dao luôn có phúc lớn, cát nhân tự có thiên tướng, nàng chắc chắn sẽ không có việc gì.”
Lão thái thái không muốn nghe bà ta nhiều lời, bà bước xuống giường ấm, vẫy tay với Trúc Tâm muốn trực tiếp đi gặp Lục Dao. Bên ngoài trời đang mưa rất lớn, chiếc ô thậm chí không thể mở ra, mà bà đã lớn tuổi nên những hạ nhân không dám mạo hiểm để bà đi gặp Lục Dao, mỗi người đều lộ ra vẻ khó xử. Lỗ ma ma hết lần này đến lần khác thuyết phục bà nhưng đều không thuyết phục được. May mắn thay vào lúc này tin tốt từ Trúc Lâm Hiên truyền đến nói rằng Lục Dao đã tỉnh lại.
Lão thái thái niệm một câu ông trời phù hộ, đôi mắt thông thái giàn giụa nước mắt, bà mừng rỡ khóc một hồi.***Bên trong Trúc Lâm Hiên.
Lông mi dài của Lục Dao run rẩy mấy lần, mới chậm rãi mở mắt ra.
Lúc này ý thức của nàng còn chưa rõ ràng, ánh mắt có chút uể oải, còn chưa kịp sắp xếp lại suy nghĩ của mình, Tưởng thị đã ôm chặt nàng vào lòng. Trước đây bà không dám lớn tiếng kêu rên, nhưng bây giờ Lục Dao đã tỉnh lại, bà không thể khống chế được nữa, bà ôm chặt Lục Dao vừa khóc vừa hận không thể hòa quyện nàng vào trong cốt tủy.
“Nếu con còn không tỉnh lại, ta sẽ bị con hù chết mất thôi.”
Lục Dao nhìn bà khóc có chút bối rối, yếu ớt giơ ngón tay lên muốn chạm vào mặt bà. Đáng tiếc Tưởng thị ôm nàng chặt đến mức nàng khó có thể động đậy. Nghe thấy tiếng khóc thút thít của Tưởng thị, Lục Dao mới dần nhớ lại chuyện lúc trước. Nàng bị Ngụy Tuyết Hinh gọi đến nhà thủy tạ, sau đó thì rơi xuống nước.Đây là được cứu lên rồi sao? Cơn đau trước khi rơi xuống nước lại ập đến trái tim nàng, cơ thể gầy gò của Lục Dao không thể kiểm soát được mà run lên. Lần này nàng muốn xem Ngụy Tuyết Hinh giả vờ như thế nào! Lục Dao mím môi dưới và nhìn xung quanh mới nhận ra rằng biểu ca và Ngụy Tuyết Hinh không có ở đó!Ánh mắt nàng lướt từ Triệu ma ma đang kinh ngạc đến những nha hoàn, rồi đến đồ đạc trong phòng, cuối cùng ý thức được có điều gì đó không đúng. Chiếc kệ gỗ khoét rỗng bằng gỗ đàn hương đỏ khắc hoa sen, khăn trải bàn màu vàng kim, mọi thứ trong phòng tất cả đều quen thuộc. Nàng đang ở trong phòng khi còn chưa thành thân.
Chẳng lẽ mẫu thân đưa nàng trở về phủ Lục? Nàng nhìn xuống nhưng thấy một khuôn mặt khiến nàng bị sốc, có rất nhiều nha hoàn đang quỳ trong phòng, trong đó có một người là nha hoàn đã chết của nàng, Hề Hương. Hề Hương là một cô nương mệnh khổ, qua đời khi còn rất trẻ. Khi nàng ấy chết, Lục Dao chỉ mới mười bốn tuổi.
Nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của nàng ấy, Lục Dao cả kinh, không khỏi nhìn về phía những nha hoàn khác. Lúc này nàng mới phát hiện không chỉ dung mạo của các nha hoàn thay đổi, mà mẫu thân nàng hình như cũng trẻ hơn, hơn nữa khóe mắt cũng không có nếp nhăn.
Lục Dao vội vàng nắm lấy tay mẫu thân cẩn thận nhìn kỹ.
Vĩnh Hòa năm thứ tám, Tưởng thị bị bỏng nước sôi, diện tích có chút lớn, phụ thân nàng mặc dù tìm rất nhiều thuốc tốt nhưng cuối cùng vẫn để lại sẹo. Hiện giờ tay mẫu thân nàng lại trắng nõn không có chút dấu vết nào, mịn màng không tì vết.
Lục Dao đưa tay xoa xoa hai lần, vẫn không có gì.
Thấy nàng nắm lấy tay mình ngẩn người, trong lòng Tưởng thị có chút bất an, bà ngừng khóc đưa tay sờ trán nàng: “Dao Dao?”
Lục Dao vẫn không thể tin nhìn chằm chằm vào tay Tưởng thị, cổ họng như bị ai đó chặn lại, khiếp sợ vô cùng. Chẳng lẽ nàng quay về mấy năm trước sao? Lục Dao vội vàng ngẩng đầu lo lắng nói: “Mẫu thân, năm nay là Vĩnh Hòa năm nào?”
“Vĩnh Hòa năm thứ bảy, nha đầu này, con rơi xuống nước xong trở nên hồ đồ rồi sao?”
Vĩnh Hòa năm thứ bảy, nàng mới mười bốn tuổi, còn chưa lấy chồng, Hề Hương vẫn chưa chết.
Lục Dao có chút sững sờ, nàng thật sự trở về mấy năm trước sao?
“Dao Dao?”
Tưởng thị bị ánh mắt ngờ nghệch của nàng dọa đến tim ngừng đập, vội đỡ vai con gái, giọng run run: “Con có chỗ nào không thoải mái sao? Con đừng dọa ta!”
Nhìn ánh mắt lo lắng của mẫu thân, Lục Dao cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nàng không thể chịu đựng được nữa, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt trắng trẻo, nàng vùi mình vào lòng mẫu thâ mà khóc. Từ ngày thành thân ấy, phát hiện biểu ca và Ngụy Tuyết Hinh đã chân trong chân ngoài từ lâu, Lục Dao đã muốn về nhà. Khi được Tưởng thị ôm trong vòng tay, tủi thân đầy một bụng của nàng cuối cùng cũng bộc phát.
Nàng khóc không ngừng. Nghĩ rằng nàng sợ hãi, Tưởng thị cảm thấy vô cùng đau lòng liền vỗ về lưng nàng giọng nói rất dịu dàng: “Dao Dao đừng khóc, không sao rồi, thực sự không sao rồi.”
Tưởng thị luôn dịu dàng, giọng nói không vội vàng cũng không nóng nảy, nghe vào rất thoải mái. Nghe bà dỗ dành, Lục Dao từ từ ngừng khóc, ngẩng mặt lên: “Mẫu thân, phụ thân đâu?”
“Con choáng váng thật rồi à? Phụ thân con cùng Thái tử đi tới Giang Nam con cũng không nhớ sao?”
Lục Dao vòng tay qua eo mẫu thân, cái đầu nhỏ cọ tới cọ lui, hôn như thế nào cũng không đủ: “Bây giờ con mới nhớ ra ạ.”
Phụ thân nàng đúng là có một lần đi xuống Giang Nam, đó là Vĩnh Hòa năm thứ bảy, nàng hiện giờ đã quay trở lại thời điểm bốn năm trước. Đầu tháng hai phụ thân nàng rời khỏi kinh thành, ở lại Giang Nam gần một tháng. Cho đến khi nàng bất cẩn rơi xuống nước, phụ thân nàng mới vội vàng trở về.
Vì chuyện này mà có rất nhiều tiểu thư kinh thành ghen tị với nàng khi có một phụ thân yêu thương nàng như vậy.
Tưởng thị chỉ cho rằng nàng sợ hãi, căn bản không phát hiện ra sự khác biệt của nàng, bà duỗi tay sờ đầu nàng, giọng điệu yêu thương nói: “Nhớ phụ thân rồi sao?”
Lục Dao gật đầu, nàng ở trong lòng mẫu thân không muốn buông ra. Từ khi thành thân nàng rất ít khi về nhà mẹ đẻ, sợ mẫu thân lo lắng, mà những chuyện linh tinh kia cũng không tiện nói với bà. Đã lâu rồi nàng không được gần mẫu thân như vậy, trong lòng Lục Dao tràn ngập vui sướng.
Bị bệnh hai ngày khiến nàng trông gầy hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng lòng bàn tay, cơ thể nàng cũng chẳng còn chút thịt nào. Nhìn thấy nàng giống như một con mèo con chui vào trong lòng mình, lòng Tưởng thị mềm nhũn. Lúc đầu bà còn trách nàng nghịch ngợm rơi xuống nước, nhưng bây giờ lại không nỡ nói nặng với con gái của mình. Nghĩ đến tai nạn của nàng, lòng Tưởng thị vẫn không ngăn được nỗi sợ hãi, chỉ biết ôm lấy nàng mà khóc thầm.
Tính tình Lục Dao luôn vui vẻ, khóc một hồi phiền muộn trong lòng cũng tiêu tán, nàng nhìn thấy mẹ khóc thì nín, cười nói: “Mẫu thân, sao người lại khóc? Không phải con đã không có việc gì nữa rồi sao? Bảo sao tổ mẫu nói khi con còn nhỏ là đứa mít ướt, tám chín phần là giống người đó.”
Tưởng thị búng nhẹ lên trán nàng, miệng lẩm bẩm một câu không biết lớn nhỏ, nhưng đúng là ngừng khóc hẳn: “Lần sau con còn dám ở gần hồ như vậy không?”
Lục Dao không khỏi cầu xin tha thứ: “Mẫu thân, con biết là con sai rồi, con thề lần sau sẽ cẩn thận hơn.”
Cái miệng luôn ngọt ngào của nàng thành công dỗ dành Tưởng thị. Tâm trạng Tưởng thị ổn định, cuối cùng cũng cảm thấy trong lòng tốt hơn.Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân gấp rút, hai thiếu niên vội vàng chạy tới.
Bọn họ đều chỉ có mười bảy mười tám tuổi, thiếu niên đi ở phía trước mặc áo gấm màu trắng ánh trăng viền vàng, dáng người cao lớn, nét mặt nghiêm nghị, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra vẻ lo lắng, là biểu ca của Lục Dao, Tưởng Tĩnh Thần.
Theo sau là ca ca của Lục Dao, Lục Minh, kém Tưởng Tĩnh Thần một tuổi, dáng người cũng không cao lớn bằng hắn ta. Tuy vào chậm một bước nhưng sắc mặt lại vô cùng lo lắng.
Lúc này đáng lẽ bọn họ đang đọc sách ở học đường, nghĩ đến việc Lục Dao rơi xuống nước nên lại xin phép phu tử về sớm.
Nha hoàn gác cửa nhìn thấy bọn họ gọi vào phòng: “Phu nhân, thiếu gia cùng biểu thiếu gia đến rồi.”
Nghe thấy ba chữ “biểu thiếu gia”, sắc mặt Lục Dao tái nhợt, đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn vô thức siết chặt chăn trên người. Nghĩ đi Ngụy Tuyết Hinh tính kế nàng hết lần này đến lần khác, trong mắt nàng hiện lên một tia lạnh lùng. Nói nàng có thù tất báo cũng được, liên lụy người vô tội cũng kệ, nói chung hiện giờ nàng không thể đối xử với hắn ta như trước được nữa.
Nàng quấn mình trong chăn tức giận nói: “Mẫu thân, con muốn ngủ một lát.”
Danh Sách Chương: