Tuy không gặp được Minh Thần đại sư, nhưng Lục Dao cũng không tiện thừa nhận, như vậy chẳng phải sẽ bại lộ việc chỉ có mỗi nàng và Thất vương gia ở trong phòng sao? Lục Dao nói qua loa cho xong chuyện: “Cũng chỉ là có một mũi hai mắt thôi, nhưng khí chất hơn người một chút, trông có vẻ là một người nhìn xa trông rộng. Nếu có duyên, sau này ngươi nhất định sẽ có hội gặp được ông ấy.”
Hề Hương gật đầu.
Khi Lục Dao về đến Hầu phủ, hai ma ma đã trở về trước rồi. Trương ma ma đang nói với lão thái thái về việc đưa Tiết Như Trân về phủ: “Người không thấy được dáng vẻ lúc đó của nàng ta đâu, sau khi về đến phủ còn khóc lóc kêu oan, may mà có Tiêu thống lĩnh đi cùng, báo cáo lại toàn bộ sự việc. Công chúa giận quá tát nàng ta hai cái, còn phạt nàng ta ở nhà ba tháng, không được ra khỏi phủ. Chỉ đợi tiểu thư quay về sẽ bảo nàng ta đến cửa xin lỗi.”
Sắc mặt lão thái thái lạnh lùng: "
Phạt có nặng hơn nữa cũng không là gì so với những ấm ức mà Dao Dao của ta phải chịu.”
Bị mẫu thân đánh hoàn toàn khác với việc bị người cùng tuổi đánh. Bà nhớ đến buổi sáng khi cháu gái ngoan của mình rời đi trong lòng đang có rất phiền muộn rồi, ra ngoài còn gặp phải chuyện như vậy, bà cảm thấy tức ngực không thở được. Hai vị ma ma biết mình không làm tròn trách nhiệm bảo vệ chủ nhân, đồng loạt quỳ xuống xin chịu phạt.
Lão thái thái nhắm mắt, nói một cách điềm nhiên: “Một người lãnh mười gậy, phạt ba tháng tiền lương.”Đúng lúc này Lục Dao bước vào: “Tổ mẫu, hôm nay hai vị ma ma đi cúng bái hết các thần linh cùng con, cơ thể đang mệt còn gặp phải Tiết Như Trân, nào ngờ nàng ta nói đánh liền đánh, nên họ mới không ngăn cản kịp. Đến cả con cũng không tránh thoát được, không phải sao? Nếu ngày thường nàng ta dám động tay với con, con đã vặn gãy tay nàng ta từ lâu rồi. Hai vị ma ma tuổi cũng đã cao, nếu thật sự phải chịu mười gậy này, đến khi nào vết thương mới khỏi được đây? Người đừng vì cháu gái mà để mất đi hai người thân cận với mình chứ.”
Thấy tiểu thư còn cầu xin giúp mình, hai ma ma càng cảm thấy xấu hổ. Suy cho cùng là do họ không bảo vệ tốt cho nàng. Nếu họ cảnh giác hơn có lẽ sẽ ngăn được chuyện này xảy ra. Chỉ là lời nói lúc đó của Tiết Như Trân khiến họ rất tức giận, hận không thể xé rách miệng nàng ta ra, nào có nghĩ đến nàng ta sẽ ra tay trước.
Thấy lão thái thái không nói lời nào, Lục Dao híp mắt cười, nói: “Dù người có đánh họ cũng không thể quay ngược thời gian được, họ bị đánh bao nhiêu cái cũng không hề có ích lợi đối với con. Còn không bằng người phạt họ nửa năm tiền lương rồi đưa cho con tất cả chỗ tiền đó. Có tiền rồi tâm trạng con sẽ tốt hơn nhiều.”
“Con đó!”
Vốn dĩ lão thái thái còn lo lắng nàng sẽ thấy tủi thân, nhưng nghe thấy nàng nói như vậy, thật sự không biết nên nói gì cho phải. Tiểu cô nương vẫn ngẩng cao đầu nghiêm túc chờ bà lên tiếng. Lão thái thái xua tay: “Được rồi, được rồi, tùy con đó, có chút tiền này cũng để bụng, mẫu thân lại trừ tiền tháng của con rồi à?”
“Không phải ạ, có ai chê tiền nhiều đâu.” Lục Dao cong môi cười, dường như trong mắt nàng chỉ có tiền.
Lão thái thái lắc đầu với vẻ bất lực: “Nhanh lại đây để ta xem mặt con nào.”
Lục Dao ngoan ngoãn đi qua, đưa khuôn mặt nhỏ lại gần để lão thái thái nhìn: “Tổ mẫu yên tâm, hiện tại con không sao nữa, con đã bôi cao Tuyết Ngưng rồi ạ.”
“Cao Tuyết Ngưng?”
Lục Dao nhìn thấy dáng vẻ hiếm khi ngạc nhiên của tổ mẫu, nàng cong môi, vẫy tay với Hề Hương, nàng ấy vội vàng đưa bình thuốc cho lão thái thái. Lục Dao giải thích: “Thất vương gia đưa nó cho con ạ, nói là quà xin lỗi.”
Chẳng trách sắc mặt tiểu cô nương hồng hào, thoạt nhìn không giống bị tát chút nào. Lão thái thái đã nghe ma ma nói là Thất vương gia ra lệnh nên bọn họ mới dám đưa Tiết Như Trân về phủ công chúa.
Lão thái thái nghiêm túc nói: “Tuy rằng xét về cấp bậc, Thất vương gia là thúc thúc của nàng ta, nhưng chưa chắc đã thân thích. Hắn cũng không thích nhúng tay vào chuyện của người khác, vậy mà lần này hắn lại ra tay, cũng coi như giữ thể diện cho Hầu phủ rồi. Con đó, người ta giúp con, con không những không cảm ơn mà còn nhận đồ của hắn. Cao Tuyết Ngưng quý giá như vậy, sao con có thể nói nhận là nhận ngay vậy?”
Lục Dao đỏ mặt, khi đó nàng rất tủi thân vì bị Tiết Như Trân đánh một cái nhưng nàng lại không thể đánh trả lại. Mà Thất vương gia là trưởng bối của nàng ta, lại còn tình nguyện đưa quà xin lỗi, nàng không nhận chẳng phải rất phí sao. Bởi vì cao Tuyết Ngưng rất quý giá nên nàng mới muốn có nó. Nếu đổi lại là vàng bạc bình thường, còn lâu nàng mới nhìn trúng.
Lão thái thái thở dài: “Thế này đi, ngày mai bảo ca ca đi cùng con đến phủ hắn một chuyến, mang theo một chút quà để cảm ơn, rồi con trả lại cao Tuyết Ngưng cho hắn.”
Nếu một tiểu cô nương như nàng đến đó một mình, dù chỉ nói lời cảm ơn, thì mọi người cũng sẽ đàm tiếu. Đó là lý do tại sao lão thái thái bảo Lục Minh đi cùng nàng.
Lục Dao mím môi, tỏ vẻ không vui, nhưng nàng cũng biết lão thái thái nói một là một, vì vậy chỉ đành gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Con biết rồi ạ. Nhưng ngày mai là sinh nhật của nhị biểu ca, sáng sớm con phải tới phủ Quảng Bình Hầu, hay để hôm sau con đi nhé.”
“Xem trí nhớ của ta này, nhị biểu ca của con đã về rồi sao?” Trước đó hắn đi Thương Châu một khoảng thời gian, lão thái thái vẫn còn nhớ rõ chuyện này.
Lục Dao gật đầu: “Vâng ạ, huynh ấy mới về hôm kia”
“Vậy mai đi đưa thiệp hỏi thăm cho Thất vương gia trước, rồi ngày kia đến bái kiến hắn sau.”
Lục Dao cười hì hì, nói: “Chắc chắn ca ca sẽ rất vui, lại có thêm một ngày không cần đi học.”
Lão thái thái cảm thấy rất buồn cười.
Một lúc sau, Lục Dao nghiêm túc hỏi bà: “Tổ mẫu, không phải Thất vương gia đang ở Hộ Quốc Tự sao?””Đã trở về rồi.”
Lục Dao vừa xuống núi, hắn cũng đã quay về, không biết có phải trong phủ xảy ra chuyện gì hay không. Đương nhiên tin tức của lão thái thái sẽ nhanh hơn nàng nhiều.
Một lúc sau, Tiết Như Trân đã cùng người nhà của mình đến Hầu phủ. Lục Dao nghe tiếng thông báo, bèn nheo mắt lại. Trước giờ Tiết Như Trân rất cứng đầu, bảo nàng ta cúi đầu nhận sai còn khó hơn cả việc giết nàng ta. Nói không chừng còn có thể thưởng thức một màn kịch hay, trong mắt Lục Dao hiện lên sự hứng thú.
Lão thái thái lạnh lùng nói: “Để họ vào đi.”
Người đi cùng Tiết Như Trân chính là đại ca của nàng ta, Tiết Như Hải, cũng là vị hôn phu của An Hân. Hắn khôi ngô tuấn tú, phong thái hơn người, trông rất có khí chất. Dù là tài năng hay cách đối nhân xử thế, hắn đều có thể xếp vào những hạng đầu trong đám công tử tại kinh thành. Nếu không, lão thái thái của phủ An Thuận Hầu cũng không đính hôn cháu gái mình cho hắn.
Hắn biết quan hệ giữa An Hân và Lục Dao rất tốt, sợ muội muội đến một mình không xin lỗi đàng hoàng, còn gây thêm phiền phức nên hắn mới đi cùng.
Nào giờ hắn sắp xếp mọi chuyện đều rất ổn thỏa, nên khi đến đã mang theo rất nhiều quà cáp, thái độ cũng rất cung kính. Sau khi hắn thỉnh an lão thái thái xong, liền nói xin lỗi với Lục Dao.
“Tiểu muội bị bọn ta chiều hư nên mới phạm phải lỗi lớn như vậy. Bọn ta nhất định sẽ dạy dỗ lại con bé. Hôm nay, ta đưa con bé đến xin lỗi ngươi. Mong Tam tiểu thư đừng so đo với con bé.”
Nói xong, hắn đưa mắt ra hiệu cho Tiết Như Trân tới xin lỗi nàng.
Nửa khuôn mặt của Tiết Như Trân sưng lên, nét mặt u ám, cảm xúc trong mắt có chút kịch liệt, khiến sắc mặt nàng ta càng thêm đáng sợ. Khi nàng ta nghĩ đến khung cảnh Thất vương gia bảo vệ Lục Dao, nàng ta căm hận đến mức tim gan đau đớn, sao có thể nhận lỗi được?
Nàng ta cười lạnh, ưỡn thẳng lưng: “Rõ ràng lần trước là nha hoàn của nàng ta đâm vào ta trước, nhưng nàng ta lại vô lễ với ta. Ta chỉ hận lần này đánh chưa đã, không thể khiến nàng ta bị hủy dung!”Ánh mắt nàng ta ác độc, nỗi hận trong lời nói khiến người khác nhìn mà giật mình.
Tiết Như Hải vô cùng ngạc nhiên, hiển nhiên là không ngờ được muội muội của mình lại đảo lộn trắng đen, lòng dạ độc ác như vậy.
Từ nhỏ nàng ta đã được nuông chiều quen rồi, mà con người cũng bướng bỉnh, có khi còn lấy nha hoàn ra trút giận. Đương nhiên, Tiết Như Hải cũng có nghe qua, nhưng hắn chỉ nghĩ là tính tình nàng ta nóng nảy, không biết nàng ta trở thành như bây giờ từ khi nào nữa!
Vốn dĩ lão thái thái tưởng rằng nàng ta tới xin lỗi, nên mới cho phép Lục Dao gặp mặt nàng ta. Nhưng khi thấy nàng ta phách lối như vậy, lão thái thái vô cùng tức giận, ném chén trà trong tay xuống, mảnh vỡ rơi đầy trên đất, nước mắt tuôn ra: “Phủ công chúa có giáo dưỡng thật đó, đánh người mà còn trở thành có lý nữa à? Xem ra phủ Trấn Bắc Hầu của bọn ta không nhận nổi lời xin lỗi này rồi. Uy Viễn! Tiễn khách!”
Lão thái thái lạnh lùng ra lệnh, giọng điệu áp bức. Dù gì Tiết Như Trân cũng chỉ là một tiểu cô nương, nên bị dọa đến nỗi run lẩy bẩy. Nhớ đến lời cảnh cáo của trưởng công chúa, nàng ta không khỏi có chút sợ hãi, hơi hối hận vì mồm miệng nhanh nhảu của mình.Đương nhiên Tiết Như Hải không thể rời đi như thế, nếu đi thật, chẳng khác nào khiến phủ công chúa và phủ Trấn Bắc Hầu hoàn toàn trở mặt thành thù. Tuy rằng bề ngoài phủ công chúa trông hào nhoáng, nhưng thực tế lại không có được sự yêu thích của Thánh thượng. Sao giống với Trấn Bắc Hầu Gia có uy quyền thực sự trong tay cơ chứ. Dù không có quan hệ với An Hân, hắn cũng tuyệt đối không thể dẫn muội muội trở về như vậy.
Hắn đá vào đầu gối của Tiết Trân Như, khiến nàng ta bất ngờ quỳ xuống. Cơn đau khiến nước mắt nàng ta rơi xuống ngay lập tức, sắc mặt trắng bệch giống như gặp quỷ, không hiểu tại sao ca ca của mình lại đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Khi Tiết Như Hải nhìn lão thái thái, trên mặt đầy vẻ phiền não: “Lão phu nhân, đều trách bọn ta không dạy dỗ con bé đàng hoàng, mới khiến con bé không biết trời cao đất rộng. Người không cần tức giận vì một nha đầu không có phép tắc đâu. Đợi về phủ bọn ta sẽ dạy dỗ con bé thật tốt, hy vọng người cho con bé thêm một cơ hội.”
Danh Sách Chương: