Thục phi mỉm cười ấm áp: “A Hiểu không cần đa lễ.”
Tam công chúa ngẩng đầu cười cười, nàng ta vừa liếc mắt đã nhìn thấy Lục Dao, thấy nàng rũ mắt, làm bộ như không nhìn thấy bản thân, nàng ta hận đến ngứa răng, hừ một tiếng rồi cười nói: “Hóa ra là sao chổi nhà ngươi vào cung rồi, bảo sao sáng sớm ta lại nghe thấy tiếng quạ đen kêu.”
Từ nhỏ Tam công chúa đã bị chiều hư, tính cách rất hống hách. Lần đầu tiên Lục Dao và nàng ta ầm ĩ không vui là vì thấy nàng ta trắng trợn ức hiếp người khác, thật sự không nhịn được mới chạy qua đẩy nàng ta ngã xuống đất, hại nàng ta mất hết mặt mũi.
Hay nói nàng ta không có đầu óc nhỉ, đến cả chế nhạo người khác cũng chẳng biết.
Rõ ràng sinh thần của Thục phi là ngày đại hỉ, nàng ta lại đi nói nghe thấy quạ đen kêu. Lục Dao cũng lười đấu đá với nàng ta, nhìn sang Thục phi, đáy mắt tràn ngập áy náy.Đức phi chầm chậm bước đến, nghe vậy thì trách móc một câu: “A Hiểu! Ngươi nói bậy bạ gì đó? Mau xin lỗi Thục phi nương nương đi!”
Tam công chúa vốn không cảm thấy bản thân có lỗi. Nàng ta ghét bỏ Lục Dao, tại sao không thể mắng nàng! Nghĩ đến hôm nay là sinh thần của Thục phi, nàng ta mới khiêm tốn một chút, miễn cưỡng lên tiếng xin lỗi.Đức phi lườm nàng ta, rồi cáo lỗi với Thục phi.
Mặc dù trong lòng Thục phi không vui, nhưng cũng không so đo với một tiểu nha đầu: “A Hiểu còn nhỏ, lớn lên sẽ khác.”
Mười lăm tuổi đã có thể xuất giá rồi.
Rõ ràng lời nói của Thục phi có hàm ý khác, Lục Dao cong môi dưới.
Nụ cười của Đức phi hơi nhạt đi, trước giờ bà ta luôn khôn khéo, lại cười xin lỗi với Đại phu nhân: “A Hiểu bị bọn ta chiều hư rồi, hy vọng phu nhân đừng để trong lòng.” Nhìn cũng không thèm nhìn Lục Dao lấy một lần.
Lúc Đức phi còn trẻ cũng có quan hệ tốt với Đại phu nhân, mặc dù sau khi vào cung ít khi gặp mặt nhau nhưng tình cảm vẫn còn. Tính tình của hai người cũng hợp nhau, đều vênh váo hung hăng, phong thái cứng cỏi. Biết rõ Đại phu nhân không thích tam phòng cho lắm nên Đức phi cũng chẳng có thiện cảm gì. Huống hồ Lục Dao lại hại Tam công chúa mất thể diện, bà ta có thiện cảm mới là lạ.
Lục Dao hoàn toàn không quan tâm thái độ của bà ta. Dù sao ở trong mắt bà ta, bất kể nàng làm gì đều là sai, nàng cũng không muốn nương thân lấy lòng, chỉ thỉnh thoảng trò chuyện với Thục phi.
Chẳng mấy chốc, rất nhiều người đã đến ngự hoa viên.
Thục phi sợ các cô nương ở lại nhàm chán nên cười nói: “Hôm nay thời tiết tốt, các ngươi không cần ngồi lại với bọn ta, đi dạo ngắm hoa một lát đi.”
Thục phi đã lên tiếng, các cô nương cũng không cần phải đoan trang nữa, tụm năm tụm ba lại với nhau. Lâm Nguyệt Đồng kéo tay của Lục Dao: “Dao Dao, Tam công chúa không làm khó dễ ngươi chứ?”
Nàng ấy đến muộn, nhìn thấy Tam công chúa cứ nhìn chằm chằm Lục Dao như hổ rình mồi, cứ tưởng rằng nàng ta còn muốn kiếm chuyện. Dù gì nàng ta cũng là công chúa, Lâm Nguyệt Đồng có chút lo lắng Lục Dao sẽ ngậm đắng nuốt cay.
Lục Dao không muốn gây chuyện, nên kéo Lâm Nguyệt Đồng sang một bên: “Đi thôi, đừng để ý tới nàng.”
Lâm Nguyệt Đồng nhìn nhìn xung quanh, ngoan ngoãn để nàng kéo đi: “Hân tỷ tỷ không đến sao?”
An Hân đã hứa hôn rồi, tháng chín sẽ xuất giá. Để tránh những tin đồn không hay nên nói dối thân thể khó chịu mà ở lại trong nhà.
Các trưởng bối không tiện nói mục đích của lần cung yến này cho các nàng, Lâm Nguyệt Đồng cũng không biết rõ chuyện Thất vương gia tuyển vương phi, Lục Dao cũng không tiện nói thẳng, úp úp mở mở cho qua chuyện: “Chắc thân thể không thoải mái. Đừng nói đến nàng nữa, hai ngày nay ngươi thế nào? Bài tập có nhiều hay không?”
“Gần đây ta không học hành nhiều, mẫu thân chê nữ công của ta không đẹp, nên cứ trông chừng ta luyện tập. Nói nhất định phải học tốt trước khi xuất giá gì đó. Trước kia cũng không thấy bà tức giận như thế, gần đây lại giống như phát điên, cứ trông coi ta.”
“Ai bảo ngươi sang năm lại lớn hơn một tuổi chứ.”
Lục Dao cũng như vậy, lúc nàng mười ba tuổi, mẫu thân vẫn chưa sốt ruột lắm. Nhưng sang năm mới, vừa thấy nữ công của nàng vẫn còn bình thường, đặc biệt phái một người có nữ công giỏi đến bên cạnh nàng, dưới sự chỉ bảo mưa dầm thấm đất của nàng ta đã tiến bộ nhiều hơn.
“Đúng thật là! Dựa vào cái gì nữ tử chúng ta phải học hết cái này sang học cái kia chứ!” Lâm Nguyệt Đồng không nhịn được mà phàn nàn với nàng. Nếu đều là hai tiểu cô nương như trước kia thì sẽ ngươi một câu, ta một câu mà kể khổ. Nhưng giờ chỉ thấy Lục Dao cười lắng nghe, Lâm Nguyệt Đồng đảo tròn mắt ngọc.
“Sao hôm nay ngươi lại im lặng như vậy? Trông cũng sắp thành Lục Phỉ thứ hai rồi.”
“Yên tĩnh một chút không tốt sao?”
Lâm Nguyệt Đồng cười hì hì chọc vào mặt nàng: “Đừng giả bộ nữa, ta còn không biết ngươi như thế nào sao? Ủa? Sao mặt của ngươi lại mềm mại hơn rồi? Có phải lại lén chế sáp hương gì đó hay không?”
“Vốn luôn mềm mại mà?”
“Đồ da mặt dày này!” Lâm Nguyệt Đồng cười hì hì gãi ngứa cho nàng: “Ta xem xem còn có chỗ nào mềm nữa không?”
Nào ngờ nàng ấy không cẩn thận chạm trúng ngực của Lục Dao. Lâm Nguyệt Đồng đảo mắt, cứ cảm thấy dường như chỗ đó đã to hơn trước nhiều.
Hai má Lục Dao nóng lên: “Này! Ngươi sờ loạn gì đó?”
Thấy nàng lại xấu hổ như vậy, Lâm Nguyệt Đồng cười hì hì còn muốn sờ thêm.
Lục Dao tránh về phía sau, chạy được vài bước, Lâm Nguyệt Đồng đuổi theo không buông: “Sờ ngươi một chút thì làm sao? Ngươi được lắm, Lục Dao! Mấy ngày không gặp, sao ngươi lại lớn hơn rồi? Có phải lén ăn đồ bồi bổ gì đó rồi hay không hả?”
Mặt của Lục Dao bỗng đỏ lên, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp: “Ngươi, ngươi nói xằng bậy gì đó?”
“Đúng là lớn hơn mà! Sắp bằng Hân tỷ tỷ rồi, ta có nói xằng bậy đâu!”
Nàng cũng mười bốn tuổi rồi, còn không cho phép nàng trổ mã một chút hay sao? Sợ bị người khác nghe thấy, Lục Dao thở hổn hển trợn mắt nhìn nàng ấy: “Ngươi mau ngậm miệng đi! Còn nói bậy nữa, xem ta có xé rách miệng của ngươi không!”
Giọng nói lanh lảnh của các cô nương rất dễ nghe, thấy cuộc trò chuyện của các nàng càng ngày càng không thể tả, bước chân của Thất vương gia dừng lại một lát, lông mày nhíu chặt lại, định đợi các nàng chạy ra xa rồi mới đi ra.
Thục phi là biểu tỷ của hắn, hôm nay lại là sinh thần của nàng. Mấy năm trước đây, Thẩm Phong Hàn cũng không ở kinh thành, lần này đã quay về, tất nhiên phải đến chúc mừng. Bởi vì biết dự tính của nàng và Thái hậu, hơi thở quanh người hắn cực kỳ lạnh lẽo. Tiếng cười đùa của các cô nương khiến hắn nhói tai vô cùng.
“Ngươi đến đi! Ta cho ngươi xé!” Lâm Nguyệt Đồng như một người phát điên, hai tay quơ quơ chạy về phía Lục Dao: “Có giỏi thì ngươi đừng chạy, xem ngươi chạy nhanh hay là vuốt tiên hạc của ta ra tay nhanh hơn!”
Lục Dao sợ bị nàng bắt được, cuống cuồng chạy loạn về đằng trước: “Ngươi còn như vậy, ta tức giận thật đó!”
Vừa mới gặp nhau chưa đầy mấy ngày, đương nhiên Thẩm Phong Hàn đã nhận ra giọng nói của nàng, giọng nói của tiểu nha đầu mềm mại yểu điệu, rất dễ phân biệt. Thấy nàng chạy về phía mình, Thẩm Phong Hàn khẽ nhướng mày lên. Đang định tránh đi thì Lục Dao đã nhìn thấy hắn.
Bỗng nhiên bước chân nàng dừng lại, đáy mắt tràn ngập kinh ngạc, Lâm Nguyệt Đồng cũng không quan sát đằng trước, thấy nàng đứng lại không chạy nữa thì nhào tới ôm lấy người nàng, cười hì hì nói: “Sao biết vâng lời đứng lại rồi? Lần này không chạy nữa sao? Đúng là, không lẽ ta ăn thịt ngươi hay sao, cùng lắm là sờ ngươi vài cái thôi!”
Mặt của Lục Dao đỏ bừng, thấp giọng trách móc một câu: “Ngươi câm miệng!”
Từ trước đến nay, nàng chưa từng mất mặt như vậy, trên mặt nóng muốn bốc hơi. Vừa nghĩ đến những lời này bị hắn nghe thấy rồi, Lục Dao vừa xấu hổ vừa giận muốn chết! Chỉ trong chốc lát đó, nàng cũng muốn bóp chết cô nhóc Lâm Nguyệt Đồng chết tiệt này. Ai bảo nàng ấy nói chuyện không biết chừng mực gì cả. Hồi nhỏ nói hươu nói vượn thì không sao, bây giờ nàng ấy cũng đã lớn rồi!
Thẩm Phong Hàn thơ ơ liếc nhìn nàng, trong mắt không có bất cứ một chút cảm xúc nào, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như trước.
Lúc này, Lâm Nguyệt Đồng mới nhận ra điều bất thường, ngẩng đầu lên thì đúng lúc nhìn thấy Thẩm Phong Hàn.
Nàng ấy sợ đến mức vội vàng đứng thẳng người, Lục Dao xấu hổ, buồn bực lườm nàng ấy một cái, rồi quay đầu chạy về phía khác.
Lâm Nguyệt Đồng lúng túng sờ chóp mũi, len lén liếc nhìn Thẩm Phong Hàn, lòng bàn chân chạy đi như bôi mỡ. Mãi cho đến khi cách Thất vương gia xa một chút mới dám lên tiếng gọi người: “Dao Dao, ta sai rồi! Ta cũng không dám nói bậy nữa!”
Lục Dao oán giận trợn mắt liếc nàng ấy, Lâm Nguyệt Đồng đi theo sau lưng nàng giống như cô vợ nhỏ, tủi thân lên tiếng: “Ta thật sự sai rồi mà, ai biết hắn sẽ đứng ở đó chứ!”
“Ngươi còn nói!”
“Được được được, ta không nói nữa. Ngươi nói xem Thất vương gia này không phải là biến thái chứ? Vậy mà nghe lén cô nương trò chuyện!”
Lục Dao tức giận nói: “Có lẽ hắn còn cảm thấy chúng ta biến thái đấy, ngươi xem ngươi đi, cái gì cũng dám nói! Có thể có chút dáng vẻ của tiểu thư khuê các được không!”
Lâm Nguyệt Đồng khom mình: “Dao tỷ tỷ dạy dỗ rất đúng, tiểu muội thật sự biết sai rồi.”
Lục Dao hừ một tiếng, trên mặt vẫn còn rất nóng, chỉ cảm thấy qua hai kiếp cũng chưa từng xấu mặt như vậy! Nhưng nàng hy vọng thính lực của Thất vương gia không tốt, không nghe thấy những lời trước đó.
Sau khi bọn họ chạy đi, Thẩm Phong Hàn lập tức đi về phía ngự hoa viên.
Từ lúc hắn xuất hiện, ngự hoa viên vốn náo nhiệt bỗng yên tĩnh lại, không khí xung quanh cũng lạnh đi một chút. Mặc dù có hơi sợ nhưng ánh mắt của đám quý nữ lại không nhịn được mà dồn vào người hắn.
Mái tóc đen của hắn được cột cao lên, ngũ quan sắc bén, mày như kiếm báu, tóc mai bay bay, đường nét sườn mặt cực kỳ lạnh lùng cứng cỏi. Nhìn từ xa khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo. Khi đến gần, những người nhát gan không kiềm được mà rùng mình một cái, chỉ cảm thấy ngay cả đương kim thánh thượng cũng không khiến người ta cảm thấy áp lực lớn như vậy.
Nhận ra ánh nhìn chăm chú của mọi người, lông mày Thất vương gia nhíu lại, gương mặt càng lúc càng lạnh lẽo. Đám quý nữ không dám nhìn nhiều, vội vàng cúi đầu xuống.
Thấy cuối cùng hắn cũng đến rồi, Thục phi đứng lên: “Ngươi xem ngươi kìa, không phải đã bảo ngươi thay bộ quần áo khác à, sao còn ăn mặc nghiêm túc như thế?”
Trên người Thẩm Phong Hàn vẫn mặc áo gấm đen viền vàng như cũ, trên vạt áo thêu mãng xà. Mặc dù khí chất phi phàm, nhưng hoàn toàn không giống như đến tham gia cung yến. Nhìn vẻ mặt của hắn giống đến kiếm chuyện hơn.
Thẩm Phong Hàn thơ ơ nhìn nàng, không đáp lại lời này: “Đây là lễ vật sinh thần mà bổn vương tặng cho nương nương.”
Ngay cả biểu tỷ cũng không gọi, tỏ rõ có chút tức giận.
Thất vương gia ra hiệu với thị vệ thiếp thân của hắn ở phía sau. Tiêu Luyện bưng một hộp quà tiến tới, Thất vương gia không nhận lấy mà bảo hắn đưa cho nha hoàn bên cạnh Thục phi.
“Nếu như không còn việc gì, bổn vương cáo lui trước.” Thẩm Phong Hàn lạnh lùng lên tiếng.
Thục phi mời nhiều người như vậy là muốn hắn xem xem có để ý đến ai hay không, thấy ngay cả hứng thú nhìn mà hắn cũng chẳng có, trong chốc lát có chút đau đầu: “Phong cảnh của ngự hoa viên đẹp như vậy, biểu đệ hiếm khi vào cung một lần, không bằng thăm thú một chuyến đi?”Ánh mắt nàng dịu dàng, nhưng không hề nhượng bộ, Thất vương gia khẽ nhíu mày, lại không hề thỏa hiệp: “Bổn vương còn có việc, nên không nán lại nữa.”Đám phu nhân muốn nhân cơ hội này thỉnh an với hắn, tạo ấn tượng tốt. Nhưng khi đối mặt với đôi mắt kia của hắn thì toàn thân không nhịn được mà rét run, quên mất mình muốn nói gì.
Tiết Như Trân cũng muốn nói chuyện với hắn, nàng ta là nữ nhi của công chúa, là người duy nhất mới sinh ra chưa được bao lâu đã được đương kim thánh thượng phá lệ phong làm quận chúa. Kiếp trước là nàng ta đánh chết Hề Hương, tiểu cô nương tàn nhẫn tuyệt tình trong mắt người ngoài. Nhưng ở trước mặt Thất vương gia lại trở nên nhút nhát.
Nàng ta lấy hết dũng khí hồi lâu, cũng không dám tiến lên nói với hắn một câu.
Thẩm Phong Hàn hoàn toàn không chú ý đến nàng ta, cho dù chú ý tới cũng sẽ chẳng quan tâm, hắn sải bước rời khỏi nơi này.
Hắn đi rồi, ngay cả Đức phi cũng thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt của Tiết Như Trân lại vô cùng khó coi. Sắc mặt của Tam công chúa càng khó coi hơn, nàng ta sắp lục tung ngự hoa viên lên rồi cũng không tìm được Lục Dao, cũng không biết nàng đã trốn đi chỗ nào rồi!
Danh Sách Chương: