• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ninh Tiểu Vũ ở bên cạnh sợ Lâm Thiển hiểu lầm cô giả vờ chơi chung để tiếp cận anh mình, nhất là nhìn thấy thái độ của cô bạn như vậy thì càng sợ nên muốn lên tiếng giải thích:" Thiển...."

" Tám tháng? Lâm Triết anh có phải đàn ông không vậy, con gái nhà người ta bị anh dụ dỗ tới tận tám tháng rồi mới chịu dẫn về nhà?" Sau đó cô buồn bã nói:" Quan trọng nhất là anh trai của em qua lại với cô bạn thân của em lâu như vậy mà tới giờ hai người mới cho em biết là sao đây? Oi, đau lòng quá~"

" Thiển Thiển, cậu không giận mình chứ?" Ninh Tiểu Vũ cẩn thận hỏi.

" Mình giận cái gì đây? Hai người được hạnh phúc mình vui còn không kịp nữa là, với lại nếu thật sự giận thì mình còn chơi với cậu tới bây giờ sao, mình biết lâu rồi."

" Cậu thật là, hù mình lo muốn chết à, mình còn tưởng..."

" Trách mình sao, ai bảo hai người giấu mình trước."

" Anh hai xin lỗi em được chưa." Lâm Triết thật hết cách, giọng nói mang đầy ý cười.

" Mình cũng xin lỗi cậu, nhất định sẽ không có lần sau."

" Ây da được rồi được rồi, đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi." Lâm Thiển vừa nói vừa kéo tay Ninh Tiểu Vũ đi vào nhà ăn.

Cô phải công nhận một điều.

Con người ta mà có chuyện vui một cái là nhìn khác biệt hẳn à.

Nhìn kìa, gió xuân phơi phới, miệng kéo dài đến tận mang tai luôn rồi kìa.

Ui chài ơi còn rắt cẩu lương nữa kìa.

Giữa bí mật với công khai quả thật là khác bọt hẳn à.

Đây là muốn bù đắp lại cho thời gian trước kia của bọn họ hay sao?

Các người công khai ân ái như vậy có nghĩ đến đám chó độc thân này không vậy hả?

" Lục An Thành, mắt mớ gì nãy giờ anh cứ nhìn tôi chằm chằm hoài vậy, bổn tiểu thư quý giá như thế nào anh có biết không, nhìn bị mòn rồi anh đền nổi không?" Tuy cô hóng chuyện nhưng đừng tưởng cô không phát hiện ra ánh mắt của anh ta nãy giờ.

" Em không nhìn ra ánh mắt anh nhìn em tràn đầy ủy khuất hay sao?"

" Ủy khuất?" Liên quan gì đến tôi? Bị điên à?

" Thiển Thiển, em như vậy là muốn ăn xong rồi không chịu nhận sao?" Lục An Thành buồn bã nói.

Chỉ một câu nói đã thành đem ánh mắt của mọi người trên bàn ăn đều dồn vào Lâm Thiển.

Ăn?

Ăn cái gì?

" Lục An Thành anh đang nói cái quái gì vậy hả? Tôi ăn cái gì của anh?" Lâm Thiển mở to mắt khiếp sợ nhìn anh nói.

" Trên người anh còn chỗ nào em chưa nhìn qua đâu chứ! Em phải chịu trách nhiệm với anh."

" Thật không nhìn ra em là loại người như vậy luôn đó, đúng thật là mở mang tầm mắt." Lâm Đằng ngồi cạnh không quên nhân cơ hội châm lửa.

Ngọn lửa này quả thật cháy rất tốt, nó đã đem mặt của cô đốt cho đỏ bừng, cũng không thèm quan tâm đến cái ông anh dở hơi kia.

Sẽ có một ngày tôi nhất định sẽ giết chết anh.

Không nhắc thì thôi hiện tại nhắc lại.

Vừa tức.

Vừa thẹn.

" Lục An Thành, anh còn còn dám nhắc đến chuyện này, bản thân anh đã làm cái gì thì tự mà nhớ rõ, rõ ràng, rõ ràng anh, anh,..." Lâm Thiển chỉ tay vào anh ta một hồi cũng không nói ra.

Nói?

Bảo cô nói như thế nào đây?

Nói ra chẳng thà đi đập đầu chết quắt cho rồi.

" Em nói......" Ý cười trên mắt với khóe môi của anh càng đậm hơn:" Chuyện hồi tối đấy à."

Bớt nói mấy câu gây hiểu lầm đi tên kia.

Chuyện hồi tối là cái quái gì chứ?

" Anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm với em." Anh nghiêm túc buôn ra một câu.

" Chịu trách nhiệm cái con khỉ, tôi thà ở quá suốt đời cũng không thèm."

" Câu này em đừng nói với người ngoài, em đau anh cũng sẽ đau theo."

Ý anh nói tôi sẽ bị vả mặt á hả?

Còn khuya.

" Tức đến mức ăn cơm hết nổi luôn."

" Mày ăn muốn hết mâm cơm luôn rồi còn đâu." Lâm Đằng nói.

" Có tin em giết anh ngay bây giờ luôn không hả?"

Tối hôm đó Ninh Tiểu Vũ không về nhà mà bị Lâm Thiển kéo về phòng cô tâm sự thiếu nữ thâu đêm.

Thành ra sáng ngày hôm sau hai cô gái mang đôi mắt gấu trúc cùng nhau đến trường, còn dọa cô nàng Phí Hân một phen.

" Tiểu Vũ, cậu thật không có nghĩa khí, có người yêu mà giấu bọn mình, lại còn giấu lâu đến như vậy, không được, phải phạt, nhất định phải phạt." Phí Hân nói.

" Phạt cậu tự tay chiên bánh xèo cho tụi mình ăn."

" Hay nấu bánh canh đi."

" Nhưng mình muốn ăn bánh xèo."

" Nhưng Tiểu Vũ nấu bánh canh ăn ngon hơn."

" Vậy.... hôm nay ăn bánh xèo trước, ngày mai lại làm bánh canh?"

" Thống nhất, hi...hi.."

Ninh Tiểu Vũ:"....." Haizz...

Kết quả thi cuối kỳ II sau một tuần rốt cuộc cũng được công bố, lần này Lâm Thiển xếp hạng 9 toàn khối.

Cô dự định năm sau sẽ giành hạng nhất luôn, dù gì cũng diễn gần một năm học rồi còn gì.

" Thiển Thiển, nghĩ hè cậu có dự định gì không?" Phí Hân.

" Sắp đến ngày giỗ của ba mẹ mình rồi, nên mình muốn về quê sớm một chút, ở với ông bà ngoại vài ngày." Lâm Thiển nói câu này rất tự nhiên, tự nhiên đến mức nghĩ lại cô giật cả mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK