Tô Ngọc Cầm chạy về phía Tiểu Cầu, trước ánh mắt khó tin của cậu, cô ôm lấy cậu vào lòng. Sau đó xoay người nhanh chóng xuyên qua cánh cửa chạy ra ngoài. Nếu may mắn, hai người bọn họ sẽ không sao cả tuy nhiên khi tiếng hự đau đớn của bà nội Tống vang lên, Tô Ngọc Cầm bỗng dừng lại nhưng mà mọi chuyện cũng chỉ xảy ra trong tích tắc, cô lập tức chạy thục mạng ra ngoài.
“Bà nội! Bà nội! Buông ra! Buông tôi ra! Bà nội!!!” Tiểu Cầu kêu gào, hình ảnh bà nội bị chôn vùi trong đống đổ nát khiến cậu không cách nào quên được. Cậu vươn tay về phía trước, cậu giãy giụa đấm đá muốn chạy đến chỗ bà nội song không cách nào thực hiện được.
“Chị Ngọc Cầm! Thả em xuống! Thả em xuống! Bà nội!!!”
Tô Ngọc Cầm bất lực ngoài ôm thật chặt Tiểu Cầu vào lòng lúc này cô thực sự không biết làm gì cả. Tuy rằng cái chết của bà nội Tống cùng cô không có liên quan nhưng về mặt đạo đức cô thực sự không thể nào tha thứ cho bản thân mình. Trong màn đêm tối mưa gió, Tô Ngọc Cầm cố gắng chạy thục mạng, cô sợ màn đêm hiện tại sẽ đem cả cô và Tiểu Cầu nuốt chửng làm hai người rơi vào vạn kiếp bất phục.
“Bà… bà… nấc… bà… nấc… nội!” Nước mưa xối xả khiến đầu tóc và gương mặt của Tiểu Cầu đẫm nước. Cậu khàn khàn gọi, giọng nói trở nên khản đặc. Cánh tay nhỏ buông thõng bên vai Tô Ngọc Cầm khiến bất cứ ai mà nhìn thấy đều sẽ đau lòng.
Không biết Tô Ngọc Cầm chạy bao lâu, trời tối còn mưa to nên cô chỉ chạy theo cảm tính. Cho đến khi cô cảm thấy bản thân chạy đã rất xa mới dừng lại.
“Không sao! Không sao chúng ta ổn rồi!” Tô Ngọc Cầm tựa vào bức tường đất gần đó, thở hổn hển. Vỗ nhè nhẹ vào lưng của Tiểu Cầu giống như muốn trấn an cậu cũng như tự trấn an bản thân mình.
Tiểu Cầu vẫn nức nở khóc, cảnh tượng kinh hoàng khiến cậu bé rơi vào hoảng loạn mà không ngừng gọi bà nội của mình: “Bà nội! Bà nội!”
Tô Ngọc Cầm thấy tinh thân cậu bé không tốt, muốn chỗng người ngồi dậy nhưng cô thực sự quá mệt. Nghĩ nơi này xa chỗ đã lở hơn nữa mà cũng đang rất lớn nếu cố gắng rời đi thì Tiểu Cầu cũng sẽ bị bệnh nên Tô Ngọc Cầm quyết định dừng lại ở cái lán nhỏ này một lát.
“Đừng… đừng sợ! Chúng ta đi… đi tìm người đến cứu bà nội!” Tô Ngọc Cầm biết nói dối là xấu nhưng mà cô thực sự không muốn nhìn thấy bộ dáng khổ sở của cậu. Với độ tuổi hiện tại, Tiểu Cầu đáng lý nên được vui chơi, hạnh phúc bên ông bà cha mẹ.
Vốn như cái xác không hồn, Tiểu Cầu như sống lại. Cậu bé máy móc ngẩng đầu nhìn vào mắt Tô Ngọc Cầm rầm rì: “Cứu… cứu bà nội! Đúng! Chúng ta mau đi tìm người cứu bà nội!”
Ánh sáng trong mắt cậu làm cho Tô Ngọc Cầm không dám nhìn thẳng cô xoa xoa đầu Tiểu Cầu: “Được! Đi, chị dẫn em đi!”
Khi mà cả hai định đứng lên thì phía sau lưng họ không biết từ lúc nào tảng đá lớn đã bắt đầu lung lay. Dưới ánh mắt không thể tin của Tô Ngọc Cầm nó lăn về phía hai người.
“Lộc cộc! Lộc cộc!” Tiếng đá lăn ầm ầm, hai người hai mắt đối diện, tảng đá càng ngày càng đến gần. Nói có vẻ chậm nhưng mọi chuyện xảy ra gần như trong tích tắc, Tô Ngọc Cầm đưa tay đẩy Tiểu Cầu về phía trước trong ánh mắt không thể tin của cậu bé.
“A!!!”
Bên này, Dương Kỳ nhanh chóng nhận được tin nơi Tô Ngọc Cầm đang ở xảy ra mưa lớn kèm theo lũ quét dẫn đến đất lở. Không biết vì sao nhận được tin tức này trái tim anh bỗng nhiên thắt lại một cách đau đớn. Một ý nghĩ thôi thúc anh đến tìm cô, dường như nếu anh không đến tìm cô, cuộc sống còn lại sẽ chìm trong hối hận. Vì thế ngay trong đêm đó anh ngay lập tức đặt vé đến Hàng Châu.
Sau hơn bốn tiếng bay và hai tiếng đi xe, Dương Kỳ đã đến được chỗ Đình Xuyên và Tô Ngọc Cầm ở. Nhưng ở đó chỉ có một mình Đình Xuyên, điều này khiến anh càng sợ hãi.
“Ngọc Cầm, cô ấy đâu rồi?” Anh vội chạy đến bên cạnh Đình Xuyên, gấp gáp hỏi.
Tuy nhiên gương mặt sốt ruột cùng lo lắng của Đình Xuyên khiến anh như nhận được đáp án. Điều này khiến anh muốn phát điên, trên đường tới anh đã tìm hiểu rất kĩ, ngôi làng của cậu bé mà Ngọc Cầm giúp đỡ đang bị phong tỏa. Càng nghĩ Dương Kỳ càng sợ hãi.
Đình Xuyên thấy Dương Kỳ đến tận đây thì vô cùng bất ngờ đồng thời cảm thấy Tô Ngọc Cầm chọn đúng người rồi! Có lẽ anh ta chỉ có thể đứng phía sau mà chúc phúc cho cô thôi!
“Hiện tại vẫn chưa tìm thấy Ngọc Cầm. Nơi đó đang bị phong tỏa bởi đá lở và cây cối đổ gãy. Tình hình không được khả quan cho lắm!” Anh ta nhíu mày, nói với Dương Kỳ. Đang lẽ ngày hôm qua khi thấy thời tiết oi bức còn mang theo hơi nước, anh ta nên cố gắng khuyên bà nội Tống và Tiểu Cầu ra ngoài này cũng cô tránh cho việc xảy ra tình huống bất ngờ như hiện tại. Hiện tại chỉ có thể mang hai người lành nhiều dữ ít mà thôi.
Dương Kỳ nghe đến đây, hai đầu lông mày có thể kẹp chết được rồi vậy. Anh nhìn về phía đêm tối rồi nhìn về phía trợ lý Vương.
Nhận được ánh mắt ấy, trợ lý Vương gật đầu. Anh ta biết tình huống hiện tại rất xấu, nếu không tìm được cô Tô có lẽ cậu chủ của anh ta sẽ không yên tâm. Chính vì vậy khi nhận ra, cậu chủ có ý định đi cứu cô Tô, anh ta cũng không ngăn cản. Anh ta chưa từng yêu đương cũng không hiểu yêu đương có lợi ích gì nhưng anh ta biết từ ngày cô Tô xuất hiện thế giới của cậu chủ anh ta đã có thêm rất nhiều màu sắc. Cậu chủ vui vẻ hơn, cười nhiều hơn và đặc biệt hạnh phúc hơn.
Sau khi bàn bạc kĩ lưỡng với đoàn cứu hộ, Dương Kỳ cùng với mười ba chiến sĩ mặc theo áo bảo hộ, mang theo dụng cụ tiến vào màn mưa đêm. Vốn Đình Xuyên cũng muốn đi nhưng bị Dương Kỳ ngay cản. Theo ý anh chính là Ngọc Cầm không ở đây thì bất động sản của công ty bọn họ cần một người khác chỉ đạo tránh làm người dân hoang mang.
“Cậu Dương, nhất định phải mang theo cô Tô bình an trở về! Tôi ở đây chờ hai người!” Đình Xuyên vỗ lên vai Dương Kỳ. Hiện tại không còn cách nào khác chỉ có thể phó thác hết vào Dương Kỳ.
Dương Kỳ gật đầu, sau đó cùng với những người khác tiến vào làng Vạn Xuân.
“Yên tâm!” Tôi nhất định không để Ngọc Cầm xảy ra chuyện, có chết cũng sẽ tìm được cô ấy! Nhưng câu này Dương Kỳ không nói ra, anh nhanh chóng rời đi.
Tuy nhiên trời mưa lớn kèm theo lo lắng việc núi tiếp tục lở, tốc độ di chuyển của họ vô cùng chậm. Đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, họ vẫn chưa tìm được bất cứ bóng người nào cả. Dương Kỳ cau mày, đôi tay nắm quai ba lô vô cùng chặt, gân xanh nổi hết lên cho thấy anh vô cùng kìm nén lại tâm trạng trong lòng.
“Có người! Có người!” Tiếng hét của một chiến sĩ vang lên, Dương Kỳ dùng hết sức lực chạy về phía có âm thanh phát ra. Khi đến gần anh chỉ thấy một cô gái nhỏ hai cánh tay bị cây cối cắt qua tạo thành những vết xước lớn. Tim anh giật thót một cái, sau đó tiến lên quan sát. Nhưng khi phát hiện người đó là dân làng anh vừa thở phào và lo lắng.
||||| Truyện đề cử: Khó Có Thể Khống Chế |||||
Một chiến sĩ ngay lập tức đưa người dân ra ngoài, đoàn của Dương Kỳ tiếp tục đi sâu vào, rất nhiều dân làng được tìm thấy nhưng lại không thấy Tô Ngọc Cầm việc này khiến Dương Kỳ lo lắng vô cùng.
Lại hai tiếng nữa trôi qua, bỗng từ xa vang đến tiếng lộc cộc, lộc cộc như đá lăn. Đang lúc bọn họ không hiểu chuyện gì thì một tiếng kêu lớn vang lên đông thời tiếng đá lăn cũng dừng lại. Trái tim và lý trí Dương Kỳ không ngừng thôi thúc anh đi đến đó. Anh hít một hơi thật sau, nén xuống trái tim đang dâng lên tận cổ tiến lên.
“Có ai không… cứu… cứu với! Ai cứu với! Chị Ngọc Cầm, chị đừng ngủ mà!” Một giọng yếu ớt nhưng dường như lại có sức mạnh vô hạn truyền về phía tai Dương Kỳ. Anh ngay lập tức chạy thục mạng về phía đó, trong lòng thầm cầu nguyện Ngọc Cầm không xảy ra chuyện gì.
Tuy nhiên cảnh tượng mà anh chứng kiến khi đến nơi khiến một người đàn ông luôn luôn nói một không hai, hô mưa gọi gió trong giới thương trường là anh phải rơi nước mắt.
“Ngọc Cầm!!!” Anh hét lớn rồi chạy đến chỗ cô, không kịp suy nghĩ nhiều, anh một tay nhấc bổng cậu nhóc đang khóc lên vai. Hai tay dùng sức bế Tô Ngọc Cầm ý thức đã mơ hồ chạy ra bên ngoài. Hiện tại bọn họ cần nhanh chóng đến bệnh viện!
Danh Sách Chương: