a mẹ Tô nghe tin Tô Ngọc Cầm vào viện thì vô cùng lo lắng, hai người ngay lập tức muốn bay từ Milan trở về nhưng may mắn Dương Kỳ cản lại kịp. Anh đảm bảo với hai người rằng bản thân sẽ chăm sóc Tô Ngọc Cầm thật chu đáo, không những thế dưới ánh mắt cún con của cô còn nói dối rằng cô chỉ bị xước ngoài ra một chút. Mẹ Tô Nghe vậy mới thở ra một hơi, sau đó liên tục dặn dò Dương Kỳ chăm sóc tốt cho Ngọc Cầm.
“Khoảng hai tuần nữa, hai bác mới về được nên nhờ cháu nhé! Có gì nhất định phải gọi cho bác ngay! Đừng suốt ngày chiều theo ý con nhóc đó!”
“Vâng, cháu hứa với bác. Hai bác đừng quá lo lắng, hai ngày nữa cô ấy xuất viện rồi ạ!”
“Được, vậy đành nhờ cháu nhé!”. Được copy tại || ????r????m????r???? ye????.Ⅴ???? ||
“Không sao đâu ạ! Dù sao đây cũng là trách nhiệm của cháu!” Dương Kỳ tự nhiên nói. Anh tin ba mẹ Tô biết rõ quan hệ của hai người vì vậy cũng không muốn giấu diếm. Người nào đó thích làm rùa rụt đầu, có mẹ cô ở đây cô chắc chắn không dám chối.
Mà Tô Ngọc Cầm nghe được Dương Kỳ nói vậy thì giật mình trong chốc lát, sau đó vội vàng cầm lấy điện thoại từ trên tay anh.
“Mẹ! Đến giờ con đi uống thuốc rồi! Mai con gọi cho mẹ nhé!”
Sau đó không đợi mẹ Tô phản ứng liền vội vàng cúp máy. Tiếp đó quay người nhìn về phía người đang cười như không cười kia hét lớn.
“Dương Kỳyyy!!!”
Anh nhướn mày coi như đáp lại.
“Anh nói cái gì đó hả?” Huhu mẹ cô thông minh như vậy nhất định sẽ nghi ngờ hai người có gì đó với nhau. Cái người này nói cái gì mà trách nhiệm cơ chứ! Trách nhiệm gì hả? Thật muốn đánh người này một cái mà.
Bắt đầu từ bốn hôm trước, người này liền được đằng chân lân đằng đầu. A a a a a, cô thực sự muốn thời gian trở lại mà! Tô Ngọc Cầm phồng má, bộ dạng đáng yêu đến khó tả.
Dương Kỳ giả bộ cau mày, nghiêm túc nhìn cô: “Anh nói không đúng sao? Em định sau này không gả cho anh sao?” Đời này kiếp này, kiếp sau nữa Tô Ngọc Cầm, cô chỉ có thể là vợ của anh, ở bên anh mãi mãi.
“Trời còn chưa tối sao anh đã ngủ sớm vậy?” Cô bĩu môi, khinh bỉ.
Anh kiềm chế cảm xúc muốn hôn lên đôi môi căng hồng kia, hỏi lại: “Tô Ngọc Cầm, ý em nói anh nằm mơ?” Giờ đây trong đầu của anh chỉ còn lại gương mặt xinh đẹp kia hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt lóe lên tia tinh nghịch của Tô Ngọc Cầm.
Chỉ thấy cô khẽ cười một cái sau đó vén lọn tóc ra sau tai, dùng điệu bộ vừa đáng yêu vừa vô tội nhìn anh.
“Không đúng sao? Anh lớn hơn em những sáu tuổi, em không muốn hai chúng ta đi cạnh nhau bị nhầm là chú cháu đâu!”
Nghe được lời này, Dương Kỳ giật mình kinh ngạc, tất cả tâm trí đều được kéo về hết. Tuy anh lớn hơn cô sáu tuổi thật nhưng mà bề ngoài anh vô cùng trẻ được không? Người lần đầu không quan tâm đến vẻ bề ngoài như Dương Kỳ lần đầu tiên quan ngại về vấn đề tuổi tác.
“Em chê anh già?”
Tiếp nhận ánh mắt nguy hiểm của anh, Tô Ngọc Cầm thức thòi muốn thay đổi câu trả lời nhưng đã quá muộn.
“Không… không có… đừng…. a… Dường Kỳ! Anh lưu manh, bắt nạt bệnh nhân!”
Dương Kỳ lại chơi xấu hôn vào chân cô. Anh thật quá đáng! Thực ra đây không phải lần đầu tiên anh làm điều này. Nói đến cô khá ngại ngùng, chính vào buổi tối của bốn ngày trước, khi anh đang rửa chân cho cô lúc đang lau chân cho cô anh bỗng hôn lên nó. Bởi vì quá giật mình mà cô đã đá vào ngực anh khiến anh ngã ra phía sau, đầu của anh còn không may đập vào ghế sô pha.
Sau đó người này dùng cái này ăn vạ cô, hôn liên tiếp lên chân cô mấy lần. Lúc đó cô mới phát hiện người này cuồng chân, đặc biệt hơn chính là chỉ cuồng mỗi chân cô.
Đang lúc hai người trêu chọc nhau trong phòng thì tiếng gõ cửa vang lên. Tô Ngọc Cầm giật mình, xấu hổ kéo tay của người nào đó trong áo cô ra. Dương Kỳ có chút không tình nguyện đứng dậy, chậm một chút nữa thôi con mồi đã vào tay rồi.
Anh đen mặt đợi cô sửa sang sau đó mới đi mở cửa. Đứng ở ngoài là Đình Xuyên và Tiểu Cầu. Cửa vừa mở, cậu bé đã không nhịn được chạy vào trong tìm Ngọc Cầm. Hiện tại chỉ cần xa Tô Ngọc Cầm quá lâu, cậu bé liền có chút bất an cùng sợ hãi trong lòng.
“Chị Ngọc Cầm!” Tiểu Cầu chạy đến bên cô, sau đó hự hự trèo lên giường, ngoan ngoãn ngồi một góc tránh đụng vào vết thương của cô. Cậu bé vẫn nhớ hôm qua chị Ngọc Cầm đau đến ngất đi. May mắn có chú đẹp trai ngoài đó đến kịp nếu không cậu thực sự sợ hãi và không biết làm sao.
Nếu Dương Kỳ, mình ở trong lòng Tiểu Cầu là chú còn Tô Ngọc Cầm là chị thì nhất đinh trái tim sẽ đau đớn không thôi. Uổng công anh tắm rửa cho cậu nhóc, vậy mà… Nhưng mà thôi, không biết không tổn thương, tạm thời tác giả sẽ giúp Dương Kỳ không bị thương tâm lần hai.
Lại nói tiếp bên này, Tô Ngọc Cầm sau khi tỉnh lại liền yêu cầu Đình Xuyên đi điều tra nguyên nhân gây ra lở núi. Không hiểu sao cô luôn cảm thấy những tác đá rơi xuông kia vô cùng bất thường. Cho dù có do tác động của thiên nhiên đi chăng nữa những tảng đá đó cũng cần thời gian để vỡ nứt. Không thể nào trong thời gian ngắn như vẫn mà rơi xuống được, hơn nữa cô cũng không hề ngay thấy tiếp sụp đổ ở đâu cả. Với khối lượng đá táng lớn như vậy, tiếng động không thể nào bé được.
Đình Xuyên theo hướng Tô Ngọc Cầm cung cấp rất nhanh điều tra được manh mối. Không những thế còn mang lại thu hoạch cực kỳ lớn.
“Theo nguyên nhân ban đầu điều tra, ngoài việc mưa lớn dẫn đến đá lớn chúng tôi còn điều tra được vào tối hôm xảy ra chuyện phía trên đỉnh núi vẫn có một đội công nhân đang khai thác đá. Mà những công nhân này thuộc quản lý của công ty xây dựng Lâm gia!”
Lâm gia? Tô Ngọc Cầm đưa mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, cành cây đang nhẹ nhàng đung đưa trong cơn gió. Không trùng hợp vậy chứ? Nhưng câu nói tiếp theo của Đình Xuyên đã giúp cô chứng thực suy nghĩ của mình.
“Theo lời khai của họ thì chính Lâm đại thiếu gia - Lâm Thạch đã chỉ đạo họ làm việc này!”
Ba người liếc mắt nhìn nhau, Lâm Thạch thực sự gan lớn bằng trời. Phía chính phủ đã có chỉ đạo không được khai thác xây dựng ở thôn này sau 21 giờ tối. Bởi vì thời tiết hiện tại vô cùng bất lợi nếu có tình huống bất chắc vậy mà hắn vẫn dám làm như vậy.
“Hắn ta…” Tô Ngọc Cầm nhớ tới lần đó khi hắn biết được mẹ kế của mình thiết kế hắn cưỡng hiếp cô gái nhỏ kia. Việc đầu tiên hắn làm là đổ lỗi ngược lại cho cô bé kia chứ không phải là vạch trần mẹ kế. Tô Ngọc Cầm nghĩ lần này có phải hắn cũng muốn làm thế không?
Nhưng… cô đưa mắt nhìn về phía Tiểu Cầu đang ngủ say. Lần này cho dù có bị bại lộ thân phận cô cũng sẽ khiến hắn không thể phản pháo được. Tô Ngọc Cầm nhìn về phía Đình Xuyên, ánh mắt trở nên nghiêm túc.
“Anh ngay lập tức bảo vệ nhân chứng, đồng thời tìm thêm thông tin. Tôi muốn đòi lại công bằng cho Tiểu Cầu!” Không thể để bà nội Tống chết uổng như vậy! Người làm sai cần phải trả giá. Mà người như Lâm Thạch nên bị đày xuống mười tám tầng địa ngục.
Đình Xuyên gật đầu, cái tên Lâm Thạch này, anh ta cũng ngứa mắt từ lâu. Nếu không phải vì chưa có cơ hội thì anh ta đã sớm đánh hắn một vố rồi.
“Bà nội…” Tiểu Cầu đang ngủ bỗng nhiên mơ màng, quơ tay. Gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại, nức nở như thể nhìn thấy gì đó cực kì đau lòng.
Tô Ngọc Cầm thấy thế vội vàng vỗ nhẹ vào lưng cậu qua một lúc sau Tiểu Cầu mới không khóc nữa. Cô đau lòng, nắm chặt tay.
Lâm Thạch, anh đúng là kẻ ác!
Dương Kỳ nắm lấy tay Tô Ngọc Cầm, ý bảo cô đừng quá kích động. Cô ngẩng đầu nhìn về phía anh, mỉm cười nhưng trong mắt không giấu được sự khó chịu. Thấy vậy Dương Kỳ cũng cười đáp lại, không tiếng động an ủi cô.
Đình Xuyên nhìn không khí tràn ngập màu hồng giữa hai người biết bản thân chẳng còn cơ hội. Nhưng anh ta vẫn muốn ở bên cạnh cô, đơn giản làm một người chiến hữu cũng được. Nghĩ vậy, anh ta liền quay người đi ra ngoài, bóng dáng có chút gì đó cô đơn.
Tình cảm chính là như vậy! Đôi lúc không phải ta yêu là sẽ được đáp lại. Đúng người, đúng thời điểm mới có thể khiến hai người ở bên nhau.
Danh Sách Chương: