[Ha ha ha… Đáng đời con ả trà xanh!]
[Tôi còn nghe nói ba năm trước ả ta dựa vào vị trí Ảnh Hậu để ép Lâm Thạch ca ca cưới ả. Bây giờ bị vậy là quả báo thôi!]
[Trình độ diễn xuất thì kém cỏi. Các người có biết bộ phim đầu tiên cô ta đóng hay không? Chẳng có một chút kính nghiệp nào! Hơn nữa tôi còn nghe nói đứa con trong bụng cô ta không phải của anh Lâm Thạch!]
[Đúng là tin tức động trời. Thảo nào Lâm Thạch lại ly hôn cô ta, lúc trước khi Lâm Thạch đi đến quyết định ly hôn tôi còn bênh cô ta. Một người như vậy mất con, mất chồng chồng cũng đáng!]
[Vì ả xứng đáng… Ha ha ha ha…]
Tô Ngọc Cầm lê từng bước đi tới bên cửa sổ. Trên tay cô vẫn còn đang nắm chặt trong tay chiếc điện thoại, trên màn hình không ngừng nhảy lên những bình luận ác ý. Mà “ả” trong câu chuyện của bọn họ chính là cô!
Cô nhấc chân bước lên thành của cửa sổ. Ở đây là tầng mười của căn chung cư cho nên chỉ cần cô nhảy xuống thì sẽ chết đi ngay khi vừa chạm đất, cô sẽ không kịp cảm thấy đau hay gì cả.
Tô Ngọc Cầm siết chặt nắm tay. Cô đã hạ quyết tâm rồi, cô sẽ không hối hận. Cô muốn chết, bây giờ cô chỉ muốn chết mà thôi.
Lâm Thạch là tất cả của cô, hắn ta là người đàn ông duy nhất trên đời này khiến cô yêu rồi trở thành chấp niệm không thể dứt ra được. Ngày cô cùng hắn bước vào lễ đường cũng là ngày cô cảm thấy hạnh phúc nhất trên đời này.
Cô những tưởng bản thân sẽ trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian. Ảo mộng đó đã ở bên cô trong suốt ba năm, ba năm đó là ba năm cô ngủ quên ở trong hạnh phúc cho đến khi cô đột nhiên bị bắt cóc, bị cưỡng hiếp rồi mang thai đứa con của người khác. Càng bất ngờ hơn nữa là người đứng đằng sau giật dây lại là chồng của cô. Vì hắn muốn ly hôn với cô, hắn muốn thuận tình thuận lý đoạt hết tài sản sau ly hôn.
Tô Ngọc Cầm bước một chân ra, cô thả người ở giữa không trung, nơi khóe mắt không biết từ lúc nào có một giọt nước mắt lăn ra. Cô chỉ khóc một lần này nữa thôi.
Cô khóc vì bản thân mười năm trước chỉ là một diễn viên quần chúng không ai biết đến. Cô mất đến tận năm năm mới có thể đi lên vị trí Ảnh Hậu mà bất kỳ diễn viên nữ nào cũng đều mong muốn. Vào thời kì đỉnh lưu nhất cô đã phải lòng Lâm Thạch, lúc đấy hắn ta vẫn chỉ là một diễn viên quèn. Cô tận dụng mọi mối quan hệ của mình, chỉ trong vòng hai năm cô đã nâng đỡ hắn trở thành nam diễn viên được săn đón nhất trong tất cả các dự án phim ảnh. Rồi cô quyết định giải nghệ, đi đến hôn nhân với hắn ta.
Hạ đó tin tức về việc cô giải nghệ xuất hiện trên tất cả các mặt báo lớn nhỏ, lưu lượng tìm kiếm về cái tên Tô Ngọc Cầm cũng gia tăng không ngừng. Cũng phải mất đến vài tháng thì giới giải trí mới bình ổn trở lại. Cô đã trở thành Ảnh Hậu duy nhất từ bỏ tất cả mọi thứ vì tình yêu, vì người đàn ông tên Lâm Thạch đó.
Trải qua thêm ba năm, Lâm Thạch bây giờ đã ở trên đỉnh cao rồi cho nên hắn trở mặt. Hắn lén lút cho người bắt cóc, cưỡng hiếp cô, đã vậy còn ghi lại video cho phát tán ở khắp các trang web phim đen. Khi đó cô vẫn chưa biết kẻ đứng đằng sau tất cả mọi chuyện là Lâm Thạch, cô luôn cảm thấy tội lỗi cho nên dù biết hắn có cặp kè người khác ở bên ngoài nhưng vẫn không dám nói gì.
Rồi cô mang thai, hắn bây giờ với lộ ra bộ mặt chán ghét rồi lại sỉ nhục cô, cộng với áp lực từ cộng đồng mạng cho nên cô đã buông tha cho Lâm Thạch. Cô ly hôn trong trạng thái bản thân là người tội lỗi, cô cứ như thế sống trong vực thẳm tăm tối rồi rơi vào trầm cảm lúc nào không hay.
Nhưng càng chấn động hơn là sau đó vài tháng rộ ra tin tức Lâm Thạch kết hôn với nữ minh tinh Thời Nguyệt, người đã thay thế vị trí Ảnh hậu của cô sau khi cô giải nghệ. Cô đã tìm gặp Lâm Thạch và biết được hắn là người đứng ở đằng sau sắp xếp tất cả. Từ bắt cóc, cưỡng hiếp, rồi ly hôn.
Tô Ngọc Cầm giống như rơi vào hố sâu, cô không ngờ người mà cô yêu nhất lại làm như vậy với cô. Đứng giữa sự tuyệt vọng khi bị phản bội, khi người đàn ông cô yêu sắp sửa bước vào lễ đường cùng người phụ nữ khác, cô quyết định từ bỏ.
Cô muốn từ bỏ cuộc sống này. Cuộc sống tốt đẹp mà cô đã tận tay bóp nát mọi thứ từng thuộc về mình, cho nên chỉ có chết đi mới có thể ngừng lại sự giày vò.
Nghĩ tới đây Tô Ngọc Cầm ngừng khóc.
Cô đã từ bỏ tất cả, công danh, sự nghiệp và sinh mạng vì người đàn ông tên Lâm Thạch đó. Cô ước gì bản thân có thể làm lại, cô nhất định sẽ không sai lầm như vậy nữa. Chỉ là trên đời này làm gì có chuyện làm sai rồi làm lại, nếu chết đi rồi thì chỉ là một cái xác chờ hòa vào lòng đất mà thôi.
“Tô Ngọc Cầm!”
Đột ngột có tiếng kêu thật to làm cho Tô Ngọc Cầm phải mở to mắt ra nhìn lên. Nhưng bây giờ cô đã rơi xuống quá xa cho nên không thể nhìn rõ mặt của người kia. Cô chỉ biết đấy là một người đàn ông. Giọng của anh ta vừa run rẩy vừa hốt hoảng giống như đánh mất đi thứ gì đó vô cùng quý giá.
Quý giá sao? Nếu là vậy thì không phải là cô rồi. Nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy bản thân có thể vớt vát lại được một chút vui vẻ còn dư lại trên đời này. Bởi vì cô nhìn thấy trên mặt của người đàn ông đó có chút ánh sáng lóe lên, là nước mắt bị ánh sáng mặt trời làm cho trở nên như vậy. Khóc sao... người duy nhất trên đời này rơi nước mắt vì cô.
Ngay sau đó cô không thể nghĩ thêm được gì nữa bởi vì trước mắt đột ngột có thứ ánh sáng chói mắt làm cô phải nhắm chặt mắt lại. Cho đến khi cô mở mắt ra được thì khung cảnh xung quanh đã đổi khác. Nhìn kỹ lại thì đây là một trường quay.
Tô Ngọc Cầm không biết là việc gì đang xảy ra, có lẽ là vì cô sắp chết cho nên mới phát sinh ảo giác như vậy. Có lẽ là vì cô quá luyến tiếc khoảng thời gian tươi đẹp đó.
“Ngọc Cầm! Tô Ngọc Cầm!”
Đột ngột âm thanh to lớn kề sát bên tai làm cho Tô Ngọc Cầm giật mình tỉnh táo lại. Sao những việc này lại chân thật đến vậy, tiếng của chị quản lý cứ ồn ào ở bên tai. Cô đã không liên lạc với người quản lý đó suốt ba năm, bây giờ nghe lại cũng thật hoài niệm.
“Ngọc Cầm, sao em lại đứng thừ người ra vậy?”
Tô Ngọc Cầm bây giờ mới nhìn sang bên cạnh, quản lý Nhu trên tay cầm một xấp giấy giống như là kịch bản, chị giơ tay sờ lên trán cô:
“Cũng không có nóng, em thấy có ổn hay không?”
Cô không trả lời, tình tiết này cô thấy quen thuộc vô cùng, hơn nữa chân thật đến khó tin. Cô khẽ nuốt một ngụm nước bọt rồi nói:
“Chị có gương không? Cho em mượn.”
“Em lúc nào chẳng bỏ gương trong túi, còn mượn cái gì…”
Quản lý Nhu nói rồi mở túi xách ra lấy một cái gương đưa cho Tô Ngọc Cầm. Cô nhìn chính mình trong gương mà không dám tin, bản thân cô đã trở lại thời còn trẻ. Nhan sắc không một chút khiếm khuyết này, căng bóng, láng mịn,... Đây có phải là mơ hay không? Cô hỏi:
“Bây giờ là năm bao nhiêu vậy chị Nhu?”
“Năm 2022. Làm sao vậy, hôm nay em lạ thật đấy Ngọc Cầm.”
Tô Ngọc Cầm lắc đầu không trả lời. Cô sống lại rồi. Cô đã sống trở lại vào thời điểm mười năm trước khi cô chỉ mới là một diễn viên quần chúng không ai biết đến!
Danh Sách Chương: