“Chị Ngọc Cầm, bà nội… bà nội thực sự không cần em nữa rồi!”
“Chị Ngọc Cầm… hu hu hu…”
Vừa rồi bà nội Tống đã được tìm thấy và đưa đến bệnh viện nhưng bà đã không còn sống. Trong tay và nắm chặt một vòng bạc nhỏ khắc chữ Vĩnh An. Nghe người trong thôn nói đó là tên của con trai bà, tức ba của Tiểu Cầu.
“Tiểu Cầu!” Cô khẽ gọi, sợ âm thanh quá lớn làm cậu bé giật mình.
Giọng nói của Tô Ngọc Cầm khiến Tiểu Cầu lấy lại được tinh thần, cậu bé vội vàng bò đến bên cạnh cô. Bàn tay run rẩy ôm lấy cổ cô khóc nước nở.
“Chị Ngọc Cầm… Chị Ngọc Cầm… hứa với em, lần sau đừng làm vậy! Em… em…” Tiểu Cầu khổ sở, thầm ước người chết đi là mình. Cậu bỗng nghĩ có phải bản thân thực sự có phải là sao chổi như ba ba nói, có phải cậu mới là người đáng chết.
Từ ngày quen biết cậu, chị Ngọc Cầm cùng anh Đình Xuyên đã gặp bao nhiêu rắc rối. Không những thế ngày hôm nay…
Chỉ trong khoảng thời gian một đêm, Tô Ngọc Cầm cảm nhận được Tiểu Cầu trưởng thành lên rất nhiều. Đây là điều không nên xảy ra ở một cậu bé sáu tuổi. Nó là một điều vô cùng khủng khiếp.
Tô Ngọc Cầm phản hồi ôm lấy cậu, sau đó nhẹ nhàng đẩy cậu ra, lau nước mắt cho cậu: “Tiểu Cầu, nhìn này!” Cô chỉ vào chân của mình. Đợi cậu bé đưa mắt nhìn qua cô mới từ tốn giải thích tiếp bằng giọng nói nhẹ nhàng và cẩn trọng: “Em xem nó không hề bị gãy hay hỏng. Bây giờ chúng ta cần làm một việc để cứu nó ra khỏi khe kẹp này được không?”
Tiểu Cầu nghe Tô Ngọc Cầm nói cần mình giúp thì rời mắt khỏi chân cô và nhìn về phía cô, chờ đợi cô nói tiếp. Thấy vậy, Tô Ngọc Cầm mỉm cười, xoa xoa đầu cậu thầm cảm thán sao lại có một đứa bé đáng yêu như vậy cơ chứ!
“Em thấy thanh gỗ đó không? Có thể mang nó lại đây sao?” Tô Ngọc Cầm lại chỉ về phía thanh gỗ, Tiểu Cầu gật gật đầu, cố hết sức chống người dậy đi về phía thanh gỗ. Khi đến gần lại dùng hết sức mà kéo nó về cho Tô Ngọc Cầm.
“Chị cảm ơn!” Tô Ngọc Cầm nhận lấy, ước định vị trí đặt tấm gỗ, sao cho khi tảng đá rời đi chân cô sẽ không gặp tác động nào mạnh cả.
Tiểu Cầu đứng một bên quan sát, trong lòng thầm hứa cả đời này nhất định sẽ đối xử thật tốt với Tô Ngọc Cầm. Cậu biết vừa rồi nếu chị Ngọc Cầm không đẩy mình có lẽ người nằm trong khe đó sẽ là cậu.
Cậu đang muốn tiến lại gần thì liền bị Tô Ngọc Cầm ngăn lại: “Tiểu Cầu, em tránh ra kia… không kia!” Tô Ngọc Cầm ra hiệu cho cậu bé tránh về phía trước tầm bốn mét, tránh chi nọi tình huống có thể xảy ra. Tuy nhiên Tiểu Cầu lại không muốn, cậu đứng im ở đó lắc đầu mặc cho Tô Ngọc Cầm khuyên như thế nào cậu cũng không đi.
Cậu sợ nếu mình đi, chị Ngọc Cầm cũng giống như bà nội không cầm cậu nữa.Tiểu Cầu cúi đầu im lặng nghĩ.
Tô Ngọc Cầm nhìn vẻ mặt kiên định của cậu bé, lại xem vị trí cậu đang đứng cũng ổn liền không nói gì nữa. Sau đó cô hơi hơi dịch nhẹ chân rồi nhét thanh gỗ vào khe hở nhỏ. Tô Ngọc Cầm hít một hơi thật sâu sau đó dốc toàn lực đẩy một cái.
Nhưng có vẻ vẫn không hề hấn gì, khi Tô Ngọc Cầm muốn đẩy lần thứ hai liền thấy một tảng đó to bằng hai viên gạch đó xếp chồng lên nhau. Cô đưa mắt nhìn lại là Tiểu Cầu.
“Em…”
“Chị phải sống sót!”
“Được!”
Chỉ là một đoạn đối thoại đơn giản nhưng lại khiến người trong cuộc đau đến nghẹn lòng. Tô Ngọc Cầm hít một hơi, cùng với Tiểu Cầu sử dụng nguyên lý đòn bẩy tác động vào tảng đá to. Sau hơn hai phút cô gắng tiếng ầm ầm vang lên. Tảng đá rơi xuống rãnh nước không hề có tình huống bất ngờ gì xảy ra cả hai mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chị Ngọc Cầm, chân chị chảy máu!” Tiểu Cầu hét lớn, tiến lên muốn giúp Tô Ngọc Cầm cầm máu nhưng lại chẳng biết làm thế nào. Cậu lo lắng, sốt ruột xoay vòng vòng.
Tô Ngọc Cầm nhìn về phía chân mình, vết thương không lớn chỉ bị xước da nhưng mảng xước rộng máu thấm ra nên mới có chút ghê người nhưng vừa động liền đau đớn.
“Tiểu Cầu! Đừng sợ! Chị không sao hết đừng sợ!” Tô Ngọc Cầm hít một hơi thật sâu an ủi Tiểu Cầu.
Nhìn nụ cười trên mặt Tô Ngọc Cầm, Tiểu Cầu có chút nghi ngờ. Tô Ngọc Cầm thấy vậy bật cười, ôm cậu vào lòng.
“Tiểu Cầu, chị yêu em chết đi được! Ha ha…”
Tiếng cười vốn giòn giã liền im bặt, Tiểu Cầu vội vàng ngẩng đầu lên nhìn. Không biết từ lúc nào hai mắt Tô Ngọc Cầm đã nhắm nghiền lại, Tiểu Cầu hoảng sợ hô lớn vì thể mới khiến Dương Kỳ phát hiện được vị trí của hai người.
Đã tìm được Tô Ngọc Cầm, Dương Kỳ liền đi ra ngoài trước những chiến sĩ khác. Đình Xuyên nhận được tin tức đã lái xe đến đó đợi sẵn. Thấy Dương Kỳ ra ngoài cùng với Tiểu Cầu và Tô Ngọc Cầm, anh ta liền mở cửa xe để ba người vào trong sau đó dùng hết tốc lực lái xe đến bệnh viện.
Tô Ngọc Cầm ngay lập tức được đưa vào phòng cấp cứu còn Tiểu Cầu được Dương Kỳ giao cho Đình Xuyên. Bởi vì Tô Ngọc Cầm thuộc nhóm máu hiếm nên anh muốn ở đây với cô tránh cho có trường hợp khẩn cấp.
Cả hai mau mắt bị thương không quá nặng nên tình hình rất ổn định, chỉ là do bị kích thích quá nhiều mà dẫn đến hôn mê. Nghe vậy, Dương Kỳ mới thở phải nhẹ nhõm. Nếu cô xảy ra chuyện gì, anh nhất định sẽ không tha thứ được cho bản thân mình.
Tiểu Cầu sau khi tỉnh lại liền ngay lập tức nắm lấy tay Đình Xuyên hỏi han tình hình của Tô Ngọc Cầm, biết cô ổn định mới yên tâm. Sau đó cậu bé mới cầu xin Đình Xuyên hãy tìm bà giúp mình, nói rằng bà mình vẫn ở đó. Nghe vậy, Đình Xuyên ngay lập tức gọi người tìm kiếm bà nội Tống. Không hiểu sao anh ta thấy được trong mắt Tiểu Cầu là tia tuyệt vọng. Ánh sáng như ánh mặt trời xinh đẹp trong mắt cậu bé đã biến mất.
“Được! Tiểu Cầu, anh sẽ giúp em tìm! Em đừng lo lắng được không? Bà nội sẽ không sao!” Đình Xuyên an ủi.
Nhưng Tiểu Cầu biết, bà nội sẽ không thể trở về nữa. Cậu và chị Ngọc Cầm đã nhìn thấy tất cả mọi việc nhưng cậu không thể nói điều này cho anh Đình Xuyên nghe, đành cúi đầu im lặng.
Khi Tiểu Cầu được đưa đến phòng bệnh của Tô Ngọc Cầm liền nhìn thấy cô đang yếu ớt nằm ở đó. Cậu bé giãy giụa rời khỏi vòng tay của Đình Xuyên, chạy đến bên cô.
“Chị Ngọc Cầm…”
“Tiểu Cầu liền cùng chị rời đi được không?” Vết thương của Tiểu Cầu tuy không nặng nhưng lại nhiều vết xước lớn nhỏ do va quệt tạo thành khiến cả người chi chít vết thuốc đỏ. Làm cho Tô Ngọc Cầm càng quyết tâm muốn cậu cùng mình rời đi.
Cô muốn bảo vệ cậu trong vòng tay của mình: "Được không?”
Danh Sách Chương: