“Ưmm… Nặng…” Tô Ngọc Cầm vốn đã say rượu, đột nhiên bị hôn sâu đến mức đầu càng mê man. Cô không quá rõ ràng người mình hôn là ai, nhưng giờ phút này trong lòng cô lại bởi vì động tác nâng niu của anh mà rung động.
Thân thể anh đè lên người cô, mặc dù không phải là toàn thân nhưng vẫn không thể nói là nhẹ. Thấy cô thở dốc, anh liền lấy hai tay chống ở hai bên cô để giảm bớt sức nặng.
“Ngọc Cầm, sao em lại đáng yêu như vậy!” Dương Kỳ hơi hơi buông cô ra, anh mỉm cười nói. Tuy nhiên lại bởi vì tựa sát gần nhau mà môi anh theo từng cử động chạm vào môi Tô Ngọc Cầm.
Tô Ngọc Cầm để tay lên vai anh, giờ này rượu đã bắt đầu ngấm, vào cơ thể khiến cô đã có chút không tỉnh táo, điều này càng làm cơn nóng rực bị Dương Kỳ kích thích càng trở nên bùng lên. Cô hơi hơi cau mày, chu môi nói: “Đừng vậy mà!”
Dương Kỳ không ngờ được Tô Ngọc Cầm còn có một mặt đáng yêu như vậy. Anh lần nữa hôn lên môi cô làm cho ngọn lửa trong cơ thể anh càng bùng cháy mãnh liệt. Bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn xuống chiếc eo nhỏ xinh của cô.
Bàn tay lạnh lẽo của Dương Kỳ khiến Tô Ngọc Cầm lấy lại chút tinh thần, cô mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình là ai. Đợi đến khi thấy rõ, cô âm thầm thả lỏng nhưng sau đó nhớ đến điều gì đó, Tô Ngọc Cầm nức nở.
“Anh… anh… buông tay… Đồ xấu xa! Tránh ra! Mau!”
Vốn đang vô cùng thân mật, Dương Kỳ liền bị âm thanh của Tô Ngọc Cầm dọa cho tỉnh táo vài phần. Anh nhanh chóng lùi lại, đứng dậy, đỡ lấy cô để cô ngồi vào lòng mình. Sau đó mới lắc lắc đầu xoa đi sự chóng mặt đang tăng lên kia.
“Được, anh tránh ra! Nhưng anh không có xấu xa, anh là người tốt!”
“Người tốt! Người tốt mà có người yêu rồi vẫn hôn người khác.!”
Càng nghĩ Tô Ngọc Cầm càng đau lòng, cô cắn vào cổ anh, hàm hồ nói: “Đồ xấu xa, đáng ghét!”
Dương Kỳ bị thái độ của cô làm cho không biết làm sao, đúng lúc này cái lưỡi nhỏ xinh kia lại vô tình quét qua cổ anh khiến anh rung minh, bên dưới càng trở nên cứng đờ, như có như không chạm vào người làm nó trở nên phấn chấn.
“Anh không có! Em nói anh xấu xa thì được nhưng anh vẫn chưa có người yêu. Cái này em phải tin anh!” Dương Kỳ nhanh chóng giải thích, cái này oan uổng cho anh rồi, hai tay hơi hơi nắm hờ eo cô, nhắc lên tránh cô phát hiện ra tình trạng của bản thân mình.
Tô Ngọc Cầm hít hít mũi, hương thơm thoang thoảng mùi bạc hà quen thuộc làm cô bình tĩnh lại nhưng giọng nói càng mang theo chút tủi thân.
“Còn cãi, rõ ràng hôm đó em nhìn thấy anh cùng cô ấy ôm nhau ở sân bay. Hu hu hu! Anh có người yêu thích mà còn trêu đùa em! Đáng ghét! Anh mau đi về nhà!”
Nghe đến đây, Dương Kỳ liền biết cô hiểu nhầm. Anh muốn giải thích nhưng không còn đủ lý trí nữa rồi vì bàn tay thon nhỏ kia đang nắm giữ vật trí mạng của anh.
“Anh thật quá đáng! Đã trêu chọc em còn dùng thứ này chọc vào người em!”
Giờ phút này, Tô Ngọc Cầm thực sự đã hoàn toàn rơi vào trạng thái mơ hồ. Cô không hề biết hành động hiện tại của bản thân chính là khiêu chiến với lý trí của Dương Kỳ.
“Ngọc Cầm, anh thực sự không có ai hết! Ngoài em ra không có ai!”
Dương Kỳ hít một hơi thật sâu cố gắng bỏ qua cảm giác kia. Anh tự thôi miên bản thân giữ bình tĩnh nhưng hành động tiếp theo của cô khiến cái gọi là lý trí.
“Hừ! Tạm tin anh!” Nói rồi cô liền quay người muốn hôn lên má anh mà tình cờ Dương Kỳ quay người lại vì thế hai người liền môi chạm môi.
Lúc này toàn bộ lý trí của Dương Kỳ đã bay đi mất, anh cúi đầu hôn lên môi Tô Ngọc Cầm, thái độ gấp gáp khác hẳn cái hôn dịu dàng lúc đầu. Tô Ngọc Cầm muốn né tránh nhưng lại bị anh giữ chặt cằm nhỏ buộc cô phải thừa nhận bị anh bao phủ.
Đầu lưỡi của Dương Kỳ nhanh chóng thăm dò sau đó tiền vào bên trong khoang miệng mềm mại, hút lấy mật ngọt mà bản thân mơ ước bấy lâu. Tô Ngọc Cầm cảm thấy hình như anh muốn đem cô nuốt vào bụng, muốn nói gì đó lại càng khiến Dương Kỳ được nước lấn tới.
Hô hấp hai người quấn lấy nhau không cách nào phân biệt không những thế giữa không gian yên tĩnh tiếng nước giao hòa càng trở nên ám muội, mơ hồ thấy được sợi chỉ bạc óng ánh mỗi khi hai người tách ra.
Vốn đang trong tư thế hai người đều ngồi, lúc này Dương Kỳ từ từ nhấc bổng cô lên, đi về phía phòng ngủ. Dương Kỳ đặt cô xuống giường, sau đó lại nhanh chóng phủ người lên. Đôi môi cũng không nhàn rỗi tìm đến nơi nó cần tìm. Bàn tay to nhẹ nhàng mơn trớn, cách lớn vải mỏng xoa nắn vòng eo của cô.
Vòng eo của cô rất nhỏ như thể anh chỉ cần bóp nhẹ là có thể gãy làm đôi. Điều này càng khiến Dương Kỳ không dám mạnh tay nhưng cơ thể của Tô Ngọc Cầm quá mềm mại, anh chỉ cần chạm nhẹ cũng để lại dấu vết.
“Bảo bối, tôi là ai?” Dương Kỳ cố gắng hỏi một câu, nếu cô không biết anh là ai, cho dù có chết anh cũng sẽ dừng lại. Nghĩ thế nhưng Dương Kỳ cũng không rảnh rỗi, đôi môi dọc xuống theo cần cổ của cô hôn nhẹ.
“Ưm… Dương… Dương Kỳ!”
Nhận được câu trả lời đúng ý mình, Dương Kỳ cười khẽ. Giờ phút này, anh không thể nào dừng lại được nữa, bảo anh lợi dụng cô lúc say cũng được, muốn sao cũng được. Anh xin chấp nhận hết.
“Ngoan!” Nói rồi anh liền cởi xuống chiếc váy trên người của cô. Hình ảnh trước mắt làm anh muốn hóa sói, bầu nhũ tròn trịa bị chiếc áo ngực viền ren màu đen bao vây lấy, không tính quá lớn nhưng tựa hồ lại phù hợp với yêu cầu của anh.
Bàn tay to lớn nhanh chóng bao lấy chỉ một bàn tay là có thể đem nó nắm trọn, cảm giác mềm mại làm đôi mắt anh càng thêm thâm trầm. Sau đó nhanh chóng dùng đôi môi của mình an ủi bên còn lại.
“Ưm… đừng mà… ưm…”
Tô Ngọc Cầm nhìn hình ảnh trước mặt, không ngờ được Dương Kỳ sẽ làm thế này. Sự kích thích khiến bên dưới của cô trở nên càng nhạy cảm hơn bao giờ hết. Cô có chút khó chịu, cọ cọ hai chân vào với nhau mà dường như Dương Kỳ cũng nhận ra điều này. Anh khẽ cười chống người lên sau đó lại chậm rãi cúi xuống, lồng ngực kiên cố áp trên ngực sữa mềm mại. Nhìn cô không nhịn được mà run lên, anh càng hứng thú trêu chọc cô.
Dương Kỳ cố ý dừng ngực mình cọ xát đỉnh anh đào đỏ bừng, kích thích đột nhiên tập kích khiến Tô Ngọc Cầm không tự chủ được mà run lên, hơn bên dưới còn ướt át so với vừa rồi.
“Nước thật nhiều!”
“Đừng… đừng nói!” Tô Ngọc Cầm cắn môi ức chế thanh âm rên rỉ muốn phát ra, nhưng Dương Kỳ lại đột nhiên lại đem ngón tay xâm nhập bên trong.
Anh quan sát nét mặt của cô, thấy cô không khó chịu liền nhẹ nhàng thực hiện động tác ra vào. Nơi thủy nguyên không ngừng mấp máy, như có như không giữ chặt ngón tay của Dương Kỳ khiến anh di chuyển có chút khó khăn.
Yết hầu Dương Kỳ gian nan lăn lộn, môi cũng dần dần phát ra thanh âm. Dương Kỳ cắn chặt răng, động tác thọc vào rút ra dần nhanh hơn, mật ngọt theo động tác anh không ngừng tràn ra, dính đầy hai tay, hương vị tình dục tràn ngập toàn bộ căn phòng, khiến người ta nghe thấy lòng say mê điên đảo.
“Thật là một tiểu yêu tinh!”
Danh Sách Chương: